Người xưa, trong câu tục ngữ: Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, “một ngày và một sàng” trong câu nói ấy hẳn nhiên không chỉ cho số ít mà là trừu tượng của ẩn dụ để ta hiểu rộng, sâu hơn là nếu đã đi tất yếu sẽ và được học để “khôn” ra, vì trong cuộc sống quẩn quanh mình, có những điều mà chúng ta chưa hay không hề biết nếu không chịu bước ra xa hơn, vì vậy để có được kiến thức thì chúng ta phải biết (học khôn) tìm hiểu, học hỏi, khám phá qua từng chuyến đi ra ngoài ấy. Khác với đầu tháng 7 Tây du nước Mỹ, một kẻ thù “dã man” (30/4 năm nào cũng nhắc) thì chắc ngài TBT/đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng không muốn học điều gì, dù Mỹ là nơi sinh viên VN chọn du học nhiều nhất (gần 20 ngàn) - Ngày 15/9 ông Nguyễn Phú Trọng lại lên đường công du 3 ngày (15 - 18/9).
Saturday, October 3, 2015
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
Người xưa, trong câu tục ngữ: Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, “một ngày và một sàng” trong câu nói ấy hẳn nhiên không chỉ cho số ít mà là trừu tượng của ẩn dụ để ta hiểu rộng, sâu hơn là nếu đã đi tất yếu sẽ và được học để “khôn” ra, vì trong cuộc sống quẩn quanh mình, có những điều mà chúng ta chưa hay không hề biết nếu không chịu bước ra xa hơn, vì vậy để có được kiến thức thì chúng ta phải biết (học khôn) tìm hiểu, học hỏi, khám phá qua từng chuyến đi ra ngoài ấy. Khác với đầu tháng 7 Tây du nước Mỹ, một kẻ thù “dã man” (30/4 năm nào cũng nhắc) thì chắc ngài TBT/đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng không muốn học điều gì, dù Mỹ là nơi sinh viên VN chọn du học nhiều nhất (gần 20 ngàn) - Ngày 15/9 ông Nguyễn Phú Trọng lại lên đường công du 3 ngày (15 - 18/9).
ĐẸP SAO LÀ LÁ CỜ ĐỎ SAO VÀNG
Bùi Bảo Trúc
ĐẸP SAO LÀ LÁ CỜ ĐỎ SAO VÀNG
Phải nói ngay
người vẽ cái poster đó vẽ rất khéo. Những ai không phải là người Nhật hay người
Việt, không đọc được chữ Nhật và chữ Việt mà nhìn tấm poster ấy thì chỉ thấy lá
cờ đỏ sao vàng quang vinh (?) của nước ta để rồi nghĩ ngay rằng (nội dung của
tấm poster là) nước ta đang oai hùng tiến lên cùng năm châu thế giới.
TƯỢNG ĐÀI ĐỘC LẬP
Huy Đức - FB
Trương Huy San
Tiến sỹ Nguyễn
Quang A về tới Nội Bài vào ngày 1-9-2015 có thể chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng
việc tước 15 giờ tự do của ông trong đêm trước lễ Độc lập đã gửi một thông điệp
rất phản chính trị.
Tiến sỹ Nguyễn
Quang A là một người vận động cải cách một cách ôn hòa. Ông khát khao một tiến
trình chuyển đổi an toàn. Thay vì "lật đổ" hay "cướp chính quyền",
ông chủ trương một lộ trình dân chủ hóa có sự tham gia của cả những người đang
cầm quyền.
THUÝ ĐÃ ĐI RỒI…
THUÝ ĐÃ
ĐI RỒI…
T/S Alan
Phan
21 Aug 2013
![](https://www.gocnhinalan.com/wp-content/uploads/2013/08/thuy-da-di-roi-2.jpg)
Thu thích đi
vào những dạ hội đông người đẹp. Đây là cơ hội để nàng toả sáng trong một không
gian nhiều sắc mầu và đa dạng. Saigon vào những năm cuối của chế độ cũ không
nhiều người đẹp như bây giờ, vì chưa có một kỹ nghệ quảng cáo và PR để bơm thổi.
Những siêu sao có thể đếm trên đầu ngón tay…như Hoàng Lê Hợp của Truyền Hình Việt
Nam, như vài ba diễn viên và ca sĩ không còn nhớ tên hết
Rỗng tuếch rỗng toác
Bùi Bảo Trúc
Saturday, August 8, 2015 4:21:00
PM
Hồi còn học tiểu học, trong những
chuyến đi cắm trại, bài hát mà chúng tôi thích nhất được thầy cô dậy cho hát là
bài Bạch Đằng Giang, trong đó có mấy câu đến nay, hơn nửa thế kỷ trôi qua, tôi
vẫn còn nhớ, “Đây Bạch Đằng Giang sông hùng dũng của nòi giống tiên rồng, giống
Lạc Hồng, giống anh hùng Nam Bắc Trung…”
Làm báo, làm dáng & làm đĩ
Không phải
ngẫu nhiên mà lực lượng báo chí nước ta đã vinh dự được Đảng và Nhà nước tặng
thưởng Huân chương Sao Vàng, Huân chương Hồ Chí Minh và nhiều phần thưởng cao
quý khác. Thay mặt lãnh đạo Đảng và Nhà nước, tôi nhiệt liệt chúc mừng và biểu
dương những đóng góp to lớn của báo chí cả nước cũng như của Hội Nhà báo Việt
Nam. - T.B.T
Nguyễn Phú Trọng (09/08/2015)
Mấy tháng
trước, có đận, báo chí trong nước đồng loạt và khẳng khái lên tiếng
bênh vực một người dân ở Sài Gòn vì tấm biển quảng cáo quán ăn của
ông ta bị nhân viên Phường I tịch thu mà “không
hề có văn bản, không có ý kiến từ cơ quan chức năng có thẩm quyền.” Đầu
tháng này, báo giới lại đồng tình lên tiếng chỉ trích việc “thi
hành pháp luật cứng ngắc” của công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng
Mai (Hà Nội) khi họ tịch thu bình trà đá miễn phí dành cho người nghèo do người
dân khu phố đặt dưới một gốc cây.
Thành quả:
cả tấm biển quảng cáo và thùng nước đều đã được trả lại cho khổ
chủ. Không những thế, ông Nguyễn
Quang Hiếu, Chủ Tịch UBND quận Hoàng Mai còn “đánh giá công an phường
Thịnh Liệt thu thùng trà miễn phí của người dân là hơi thái quá, cần rút kinh
nghiệm.”
Chưa
hết, Luật
sư Nguyễn Văn Hậu (Phó Chủ Tịch Hội Luật Gia TPHCM) cũng cho
rằng “hành động tịch thu bình trà đá miễn phí cho người
nghèo là vô tâm và đụng chạm tới những giá trị nhân văn đang ngày
càng ít trong xã hội, nên lập tức gặp phải phản ứng dữ dội.”
Ảnh: vnexpress
Những phản
ứng “dữ dội” kể trên khiến tôi thốt nhớ đến một câu danh ngôn quen
thuộc (“Tội lỗi lớn nhất của chúng ta là im lặng trước cái ác và cái xấu.”)
và không nén được một tiếng thở dài. Báo giới ở Việt Nam - rõ ràng
- chỉ ồn ào trước những cái xấu cùng cái ác nho nhỏ, ở phạm vi
phường xã mà thôi. Còn những tội ác tầy trời khác thì họ làm
thinh.
Xin đơn cử
vài thí dụ:
“Tối
10-9-1975, ‘tin chiến thắng’ liên tục được báo về ‘Đại bản doanh’ của Trung
ương Cục đóng tại Dinh Độc Lập... Các đoàn đưa ra những con số chi tiết: hàng
chục triệu tiền mặt, hàng chục ký vàng, cả ‘kho’ kim cương, hàng vạn mét vải và
cả một cơ sở chăn nuôi gồm ‘7.000 con gà, thu hoạch 4.000 trứng mỗi ngày’ ở Thủ
Đức...
Trong buổi
giao ban của Thường vụ Trung ương Cục vào lúc 7 giờ tối ngày 10-9- 1975, tại
Dinh Độc Lập, với sự có mặt của ông Phạm Hùng, bí thư Trung ương Cục, ông Nguyễn
Văn Trân, ủy viên thường vụ, cùng các lãnh đạo Quân quản như Nguyễn Võ Danh,
Phan Văn Đáng…, ông Mai Chí Thọ cho rằng các đoàn, các đội chỉ mới bắt được đối
tượng, mới nắm được tài sản nổi chứ chưa lấy hết tài sản chìm.” (Huy Đức. Bên
Thắng Cuộc, tập I. OsinBook, Westminster, CA: 2013).
Xin xem thêm
vài con số nữa về tài sản (cả nổi lẫn chìm) của đám nạn nhân
thuộc bên bại cuộc:
- “Những
gì mà Cách mạng lấy được của ‘nhà giàu’ trên toàn miền Nam được liệt kê: ‘Về tiền
mặt ta thu được 918,4 triệu đồng tiền miền Nam; 134.578 Mỹ Kim [trong đó có
55.370 USD gửi ở ngân hàng]; 61.121 đồng tiền miền Bắc; 1.200 đồng phrăng (tiền
Pháp)…; vàng: 7.691 lượng; hạt xoàn: 4.040 hột; kim cương: 40 hột; cẩm thạch:
97 hột; nữ trang: 167 thứ; đồng hồ các loại: 701 cái. Trong các kho tàng ta thu
được: 60 nghìn tấn phân; 8.000 tấn hoá chất; 3 triệu mét vải; 229 tấn nhôm;
2.500 tấn sắt vụn; 1.295 cặp vỏ ruột xe; 27.460 bao xi măng; 644 ô tô; 2 cao ốc;
96.604 chai rượu; 13.500 ký trà; 1000 máy cole; 20 tấn bánh qui; 24 tấn bơ;
2.000 kiếng đeo mắt; 457 căn nhà phố; 4 trại gà khoảng 30.000 con và một trại
gà giá 800 triệu; 4.150 con heo; 10 con bò, 1.475.000 USD thiết bị tiêu dùng;
19 công ty; 6 kho; 65 xí nghiệp sản xuất; 4 rạp hát; 1 đồn điền cà phê, nho,
táo rộng 170 hecta ở Đà Lạt’"(Sđd, trang 80-81).
- Tại
Sài Gòn, 28.787 hộ tư sản bị cải tạo, phần lớn bị ‘đánh’ ngay trong bốn ngày đầu
với 6.129 hộ ‘tư sản thương nghiệp’, 13.923 hộ ‘trung thương’. Những tháng sau
đó có thêm 835 ‘con phe’, 3.300 ‘tiểu thương ba ngành hàng’, 4.600 ‘tiểu thương
và trung thương chợ trời’ bị truy quét tiếp. Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, người
trông coi kho vàng của Ngân hàng, trong đợt đánh tư sản này, Cách mạng thu thêm
khoảng hơn năm tấn vàng, chưa kể hạt xoàn và các loại đá quý. Có những gia đình
tư sản giấu vàng không kỹ, lực lượng cải tạo tìm được, khui ra, vàng chất đầy
trên chiếu.” (Sđd, trang 90).
Những
“chiến thắng” và “chiến lợi phẩm” tương tự cũng đã được ghi nhận,
ngay sau khi... “Cách Mạng cướp được chính quyền,” ở miền Bắc Việt
Nam:
“Năm
1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành “cải tạo xã hội chủ nghĩa” trên toàn
miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho
Nhà nước... Trong thời kỳ khôi phục kinh tế, 1955-1957, nền kinh tế miền Bắc
phát triển ngoạn mục, chủ yếu nhờ vào lực lượng tư nhân: Công nghiệp tư bản tư
doanh tăng 230%; cá thể, tiểu chủ, tăng 220,2%. Tư bản tư doanh và tiểu chủ, cá
thể tạo ra một lượng sản phẩm chiếm 73,7% tổng giá trị công nghiệp và tiểu thủ
công nghiệp ở miền Bắc.
Nhưng
‘Công cuộc cải tạo công thương nghiệp tư doanh’ bắt đầu ở miền Bắc vào tháng
9-1957 đã gần như triệt tiêu hoàn toàn kinh tế tư bản tư nhân, tiểu chủ và cá
thể bằng cách tước đoạt dưới các hình thức ‘tập thể hoá’ hoặc buộc các nhà tư sản
phải đưa cơ sở kinh doanh của họ cho Nhà nước với cái gọi là công tư hợp doanh.
Chỉ hai
năm sau cải tạo công thương nghiệp tư doanh, ở miền Bắc, tài sản của các nhà tư
sản teo dần trong khi lực lượng quốc doanh bắt đầu chiếm tỉ trọng cao trong nền
kinh tế. Văn kiện Đảng ghi ngắn gọn: ‘Đến cuối năm 1960, 100% hộ tư sản công
nghiệp và 97,2% hộ tư sản thương nghiệp được cải tạo.’ Con số đó đủ để nói lên
chính sách đối với tư nhân của chế độ miền Bắc.” (Sđd, tập II, trang 204 -
207).
Nói tóm
lại là tài sản của người dân, ở cả hai miền Nam/Bắc, đều đã bị
“tước đoạt” một cách trắng trợn trong suốt “tiến trình cách mạng”
qua một loạt những trận “đánh” được mệnh danh là Cải Cách Ruộng
Đất, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Cải Tạo Xã Hội Chủ Nghĩa, Tập Thể
Hoá, Đổi Tiền...
Tuy “cách
mạng” đã thành công nhưng cái “tiến trình” này chưa biết bao giờ mới
chấm dứt. Đảng và Nhà Nước vẫn thản nhiên cướp đoạt, và vẫn tiếp
tục khiến cho hàng trăm ngàn gia đình người dân phải lâm vào cảnh vong
gia thất thổ với chủ trương “đất đai là sở hữu của toàn dân.”
VOA, nghe
được vào hôm 13 tháng 8 năm 2015, đã phát đi một bản tin (“Cô
Bé 14 Tuổi Đi Tìm Công Lý Cho Ba Mẹ Và Anh Trai”) buồn bã:
Sự việc
liên quan tới gia đình em Nguyễn Mai Thảo Vy (ngoài cùng bên trái) rộ lên
hồi tháng Tư vừa qua trong vụ phản kháng cưỡng chế đất đai ở huyện Thạnh
Hóa, Long An. Ảnh và chú thích: VOA
Một bé
gái mất nhà, có cả cha mẹ và anh trai rơi vào vòng lao lý vì chống lại lực lượng
thu hồi đất mà em cho là bất công, nói em chỉ mong trở lại cuộc sống bình thường
và đang làm tất cả những gì có thể để gia đình được đoàn tụ.
Sự việc
liên quan tới gia đình em Nguyễn Mai Thảo Vy rộ lên hồi tháng Tư vừa qua trong
vụ phản kháng cưỡng chế đất đai ở huyện Thạnh Hóa, Long An.
Hơn một
chục người bị bắt, trong đó có ba mẹ của em Vy, và 4 tháng sau, mới đây, ngày
6/8, anh trai của em là Nguyễn Mai Trung Tuấn, 15 tuổi, đã bị bắt theo “lệnh
truy nã”.
Vy kể với
VOA Việt Ngữ: “Con cảm thấy mình giống như là bước vào con đường cùng không có
lối thoát. Con tưởng cuộc đời con chấm hết rồi. Không còn cha mẹ, không còn nhà
cửa. Tinh thần của con rất là suy sụp.
Cháu Nguyễn
Mai Trung Tuấn. Ảnh từ Dân
Luận
Chính sách
thu hồi đất đai hiện nay đã đẩy bao nhiêu triệu người “vào con đường
cùng không có lối thoát” như thế? Tuy thế, báo giới ở đất nước này chỉ
“phản ứng dữ dội” khi bất công xẩy ra ở cấp phường xã, và chỉ liên
quan đến những tài sản nho nhỏ (như tấm biển quảng cáo, hay thùng
nước đá) của người dân mà thôi.
Vậy mà
cũng có Hội Nhà Báo Việt
Nam, với cả chục lần Đại
Hội. Đó là hội của những người làm dáng, chứ không phải là làm
báo. Dù vậy, không ít qúi ông và bà phóng viên và ký giả của TTXVN
vẫn chưa bao giờ dám làm dáng cả, họ chỉ chuyên làm đĩ (whorespondent)
mà thôi.
KHÚC TIỄN THÉRÈSE KH.
Cách Mạng Tháng 8, nội chiến, và nội chiến cộng sản
THỨ NĂM,
NGÀY 20 THÁNG 8 NĂM 2015
Chúng ta lại
kỷ niệm Cách Mạng Tháng 8-1945 và Quốc Khánh 2 tháng 9 một lần nữa. Dù 68 năm
đã trôi qua nhưng nhận định những biến cố sôi động trong giai đoạn này vẫn còn
là điều chia rẽ người Việt Nam một cách trầm trọng.
Cách Mạng
Tháng 8 có cần thiết và vinh quang thực không?
Bên thắng cuộc
Bên thắng cuộc
Nguyễn Ngọc
Ngạn
![http://dcvonline.net/wp-content/uploads/2015/04/babui_03042015.jpg](file:///C:/Users/PHUOCL~1/AppData/Local/Temp/msohtmlclip1/01/clip_image002.jpg)
Trong đợt
lưu diễn văn nghệ đầu năm nay ở vài thành phố bên Mỹ, trùng hợp có một tờ tạp
chí và một đài phát thanh hỏi tôi cùng một câu: Nhìn lại 4 thập niên vừa qua,
1975-2015, sự kiện gì đối với chú là quan trọng nhất?
Bên Kia Thế Giới
Bên Kia
Thế Giới
Alan Phan
Đầu thập
niên 70’s, tôi đi vacation bụi quanh Đông Nam Á với vài người bạn thân từ đại học.
Một anh bạn Mỹ từ Vermont, một anh bạn Brazilian từ Rio, một anh bạn Mã Lai.
Sau khi đến Kuala Lumpur và lấy phòng ngủ, chúng tôi đi bộ xuống phố và cạnh
hotel là một quầy hàng trái cây. Anh Mã Lai mừng rỡ nhìn lại quả sầu riêng sau
hơn 10 năm vắng nhớ nó ở Mỹ. Anh hăng hái chọn quả lớn nhất và nhờ người chủ rọc
mở để ăn ngay tại chỗ. Cái hạnh phúc của anh khi nhìn và nuốt nhũng múi sầu
riêng vàng óng chắc không thua gì khi gặp lại người yêu cũ. Trong khi đó, 2 anh
bạn Mỹ và Brazilian bịt mũi chạy mất, vì họ nói là chưa từng ngửi sự hôi thối
nào tàn tệ như vậy.
Thursday, June 11, 2015
Lần đầu ra tòa
Lê Công Định - Luật Khoa tạp
chí
07/06/2015 · by Lê Công Định
Tốt nghiệp trường luật năm 1989, tôi
trải qua nhiều công việc khác nhau trong ngành luật, sau đó mới tham gia Đoàn
Luật sư Sài Gòn năm 1996. Khoảng vài tuần trở thành luật sư tập sự, tôi nhận vụ
án hình sự đầu tiên, biện hộ theo sự chỉ định của tòa án (gọi nôm na là ‘cãi
chỉ định’), một dạng Pro Bono Work ở các nước Tây phương.
NHỮNG BÀI HỌC ĐỂ ĐỜI
---------- Forwarded message ----------
From: Nghia Nguyen
From: Nghia Nguyen
NHỮNG BÀI HỌC ĐỂ
ĐỜI
1. Trí thức NGUYỄN MẠNH TƯỜNG
|
Nói tới tên ông, nhiều người Việt
nghĩ ngay tới việc ông đỗ hai bằng tiến sĩ, Văn và Luật tại Montpellier, Pháp
trong một năm, lúc mới 23 tuổi. Ngoài ra, người ta không nhớ ông đã làm được
công nghiệp gì tương xứng với tài năng và công lao học tập ! Điều đó không có
chi lạ. Ông đã theo “Hồ tặc” đi kháng chiến, và kể từ lúc ấy, đời ông kể như đã
đi vào ngõ cụt. Đã có quá nhiều sách báo nói về ông Nguyễn Mạnh Tường và những
tháng ngày thê thảm của ông và gia đình ông, dù bản thân ông chưa phải là trái
chanh đã hết nước trong tay Cộng. Nếu không đọc cuốn sách Un Excommunié do
chính ông viết, chúng ta khó tưởng tượng ông “lưỡng khoa tiến sĩ” này lại bị
đau nhục dưới tay “vượn người” như thế ! Nhưng vì đâu nên nỗi ?
Hoàn cảnh lịch sử ? Lòng yêu nước,
hay sự bịp bợm của cộng sản đã đưa ông vào thảm trạng ?
Năm 1936, cậu thanh niên 27 tuổi, với
hai bằng tiến sĩ từ mẫu quốc hồi hương, tương lai sáng rỡ như mặt trăng mặt
trời. Cậu trở thành giáo sư trường Lycée du Protectorat tức trường Bưởi, rồi
cậu mở văn phòng luật sư tại hai biệt thự tại thủ đô Hà Nội. Khi cộng sản cướp
chính quyền, cậu hào hứng hiến luôn cả hai biệt thự cho nhà nước. Kháng chiến
bùng nổ, cậu không ngại gian lao, xách khăn gói vào Khu Tư, tức Thanh Hóa theo
“Bác.”
Chiến tranh tạm ngừng năm 1954, nhà
trí thức lúc ấy đã mỏi mệt vì những điều tai nghe, mắt thấy về Đảng và “bác”,
nhưng cổ đã vướng tròng, khó bề thoát ra. Trở về Hà Nội, ông được cộng sản ấn
vào tay một lô chức tước “phó”, vô danh và… vô thực luôn: Phó chủ tịch Hội Luật
Gia Việt Nam, phó Trưởng khoa Đại Học Sư Phạm, thành viên Hội Hữu Nghị Việt-Xô,
v…v..
“Đó là các chức vụ hoàn toàn có tính
cách lễ nghi, không hiệu năng mà cũng chằng có thực quyền, đó là những chức vụ
mà tôi chỉ là kẻ dư thừa”.
Năm 1956, có phong trào Đòi tự do,
dân chủ của các báo Nhân Văn, Giai Phẩm. Báo Nhân Văn đăng bài phỏng vấn ông
Nguyễn Mạnh Tường. Ông vạch trần tính chất phản dân hại nước của cộng sản:
“Đảng Viên đảng Lao Động và cán bộ thi hành chính sách thiếu tính thần dân chủ, xa lìa quần chúng, tạo ra tình trạng đối lập quần chúng với mình… ”
“Đảng Viên đảng Lao Động và cán bộ thi hành chính sách thiếu tính thần dân chủ, xa lìa quần chúng, tạo ra tình trạng đối lập quần chúng với mình… ”
Dĩ nhiên, ông cũng còn tin cộng sản
có thể sửa đổi được, và ông đề nghị những biện pháp sửa đổi ! Ngày nay, dù đã
có một tay cộng sản gộc, chính tông, là Boris Yelsin bỏ đảng và tuyên bố
“Cộng Sản không thể sửa đổi ”
Nhiều ông trí thức của ta vẫn tin
rằng có thể dùng kiến nghị, thư ngỏ… để thay đổi chính sách của Cộng sản. Cộng
sản dĩ nhiên không thèm đếm xỉa gì đến những đề nghị của ông Tường; nhưng lãnh
đạo Cộng sản lại dương những con mắt cú vọ quan sát, nhằm “chiếu tướng” ông trí
thức. Ngày 30 tháng 10 năm 1956, ông luật sư, giáo sư, kiêm luôn bao nhiêu chức
Phó và Thành viên các hội, đọc một bài diễn văn tại cái gọi là Mặt Trận Tổ
Quốc, phân tích những khốc hại đẫm máu của việc Cải Cách Ruộng Đất, và đề ra
phương hướng để tránh mắc lại! Ông Trí thức lúc ấy chắc vẫn tin là cộng sản mắc
“sai lầm”, chứ không phải là chúng chủ tâm và tỉ mỉ hoạch định đủ phương kế để
giết người và cướp đất ruộng. Sau bài diễn văn với những đề nghị này, nọ của
ông, dây thừng quanh cổ ông được cộng sản xiết chặt lại. Bao nhiêu chức tước vớ
vẩn của ông được gỡ sạch. Ông bị đưa ra đấu tố tại trường Đại Học cho học trò
ông xỉ vả, mắng mỏ; ông bị ra trước Mặt Trận Tổ Quốc để các “đồng chí” của ông
đấu đá. Ông bị các đảng viên đảng Xã Hội, một đảng bù nhìn do cộng sản nặn ra
để trang trí cho chế độ, đấu tố ông lần chót. Ông chống trả rất can trường, với
lập luận sắc bén của một luật sư có tài. Nhưng rồi ông đau khổ nhận rằng:
“Con cừu thì không thể lý luận với
một con chó sói”.
Số phận ông đã được Cộng đảng quyết
định: Bỏ cho chết đói giữa một sa mạc hận thù không lối thoát. Ông than thở
“Tôi đã là kẻ lữ hành trong chuyến đi
qua sa mạc kéo dài từ năm 1958 đến năm 1990, hơn ba mươi năm dài đằng đẵng !
Chìm trong vùng cát của sa mạc tuyệt vọng làm cạn khô dòng nước mắt, tôi đã lê
tấm thân bị tra tấn bởi thiếu thốn cô đơn với quả tim rướm máu bởi nỗi buồn
chua cay và vị đắng của mật !” Trong ba mươi năm dài ấy, nhà trí thức sống
ra sao ?
Ông kể lại:
“Trước tiên, loại bỏ ngay buổi ăn
sáng, một thói quen xa hoa của những người tư sản. Tiếp đến, cá thịt từ từ biến
mất trong những buổi ăn trưa và tố́i. Khẩu phần cơm rau mỗi ngày một ít đi, và
đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát cháo để ăn. Vợ và con gái tôi ốm đi
trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đã biến mất trên khuôn mặt dài ra vì ốm đói”.
Trong cơn khốn cùng như thế, gia đình
ông Tiến sĩ “may mắn” có được một con gà mái “mắn đẻ một cách đáng ngạc
nhiên ”. Mỗi ngày con gà cho một cái trứng, và mỗi người trong gia đình
thay phiên nhau hưởng. Muốn cho gà đẻ trứng, thì phải cho nó ăn. Khốn nỗi người
còn sắp chết đói, lấy đâu gạo, bắp cho gà ! Nhà trí thức ‘phát huy sáng kiến’:
“mỗi ngày, vào lúc hoàng hôn, khi chợ
đã vắng người mua bán, tôi lượn quanh để lén nhặt những mảnh rau vụn, tránh
không để người qua đường nhìn thấy, mang về nuôi nó”
Thê thảm không còn gì để nói ! Nhưng
con gà, dù mắn đẻ, tất cũng không nuôi sống nổi cả gia đình của ông tiến sĩ.
Ông phải đau khổ, năn nỉ những kẻ có tiền để họ mua những thứ ông có thể vơ vét
ở trong nhà: sách vở, quần áo của ông, son phấn, tóc giả của bà, muỗng nĩa
trong bếp… Giống hệt tình cảnh của toàn dân miền Nam năm 1975 khi được CS Hanoi
“giải phóng.” Ba mươi năm vật lộn mỏi mòn, chỉ để khỏi chết đói !
Cộng sản đã trả công cho sự nhiệt
thành và công lao hạn mã của ông bằng cái đói và nhục. Nhiệt thành, say
sưa, vì khi Cộng mới nổi lên, ông đã đem tất cả nhà cửa hiến dâng cho đảng.
Công lao hãn mã, vì ông đã lặn lội sang tận thủ đô Bruxelles của Bỉ, năm 1956,
đem tài hùng biện, chứng minh với Hiệp Hội Luật Gia Dân Chủ thế giới, là Bắc
cộng có “chính nghĩa” khi dùng súng đạn để “giải phóng miền
Nam ”. Nhưng xem tư cách và sự phản ứng can trường của ông trong suốt 30
năm bị Cộng mưu dìm cho chết, chúng ta ngậm ngùi thương ông hơn là oán giận.
Ông đã lạc đường vào lịch sử và bị vây bọc trong hoàn cảnh khó khăn. Không
khuất phục được ông, bọn Cộng vô học ghen, tức, đầy đọa và hạ nhục ông.
So sánh với những anh “trí thức” hải
ngọai ngày nay, từng kinh hoàng bỏ chạy khi cộng sản tới, lại được chứng kiến
sự tan rã tận gốc của cái chủ thuyết giết người tàn độc, mà vẫn xun xoe đưa đầu
cho cộng sai khiến, chúng ta phải kinh ngạc về sự “khả úy” của các “trí thức”
hậu sinh. Ông Nguyễn Mạnh Tường có lẽ đã trả được mối thù với bọn việt cộng
bằng cách mô tả sự tàn độc của chúng trong hai cuốn Hồi Ký mà ông để lại cho
đời.
Ông đã thảnh thơi từ giã cuộc đời
ngày 13 tháng 6 năm 1997.
2. Trí thức DƯƠNG QUỲNH HOA
Bà Dương Quỳnh Hoa sinh trưởng trong
tầng lớp thượng lưu của xã hội Việt Nam. Bà theo học y khoa tại Saigon rồi sang
Pháp năm 1948 học tiếp và đỗ bác sĩ năm 1953. Ăn phải bả Cộng
sản, bà liên lạc với Cộng sản Pháp, gia nhập Cộng đảng vào cuối thập niên 1950
và hoạt động cho Cộng trong thời gian ở Pháp từ 1948 đến 1954. Sau 1954, bà về
Saigon nằm vùng và do thám cho Cộng. Năm 1960, được bọn Bắc cộng giựt dây, bọn
theo Cộng miền Nam thành lập Mặt Trận Giải Phóng. Bà Hoa là một sáng lập viên
của cái Mặt Trận này. Năm 1968, sau vụ đại bại của cộng quân, mụ cùng chồng
trốn ra bưng với Việt cộng, và được cho làm Bộ Trưởng Y Tế. Trong thời gian ở
trong bưng, đứa con trai nhỏ của mụ đã chết vì bệnh sưng màng não. Chồng bà là
Huỳnh Văn Nghị được Cộng dụ dỗ cho nhập Đảng; nhưng ông Nghị nhận rõ bộ mặt
thật của bọn giải phóng, nên tìm cách khước từ “vinh dự” đó. Năm 1975, sau khi
chiếm được Miền Nam, bọn Bắc Cộng ra tay xóa sổ cái Mặt Trận Giải Phóng.
Những anh chị trót bán linh hồn cho
quỷ trong Mặt Trận, như các anh Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Trương Như
Tảng… và bọn lủng lẳng đứng giữa như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Lý Quý Chung,
Lý Chánh Trung… đều vỡ mặt, tẽn tò như một lũ con nít bị lừa không được ăn kẹo
! Chính bà Hoa sau này đã thú nhận việc đi theo Cộng là một ảo tưởng chính trị
trong đời bà. Ngày 17 tháng 10 năm 1996, khi được tờ báo Far Eastern Economic
Review phỏng vấn:
“ Quel est l’évenement le plus
marquant pendant les 50 années passées ?”
Bà trả lời:
“L’effondement du mur de Berlin qui a
mis un terme à la “grande illusion”
dịch tạm: Biến cố nào được kể là
nổi bật nhất trong 50 năm qua ?
Bà DQH: "Đó là sự sụp đổ
bức tường Bá Linh và chấm dứt một “ảo tưởng lớn ”
Khi được Stanley Karnow phỏng vấn về
sự thất bại của cộng sản Việt nam, bà nói:
“Tôi đã là người cộng sản cả đời tôi.
Nhưng bây giờ khi chứng kiến những sự thật về chủ nghĩa cộng sản và sự thất bại
của nó, quản trị kém, tham nhũng, đặc quyền, áp chế, lý tưởng của tôi đa
hết”.[I have been a communist all my life, but now I’ve seen the realities of
Communist, and it is a failure - mismanagement, corruption, repression. My
ideals are gone”]
Cuối thập niên 1970, bà nói với
Nguyễn Hữu Thọ:
“Tôi và anh chỉ là những kẻ bù nhìn,
là những món đồ trang sức rẻ tiền. Chúng ta không thể nào phục vụ một chế độ
thiếu dân chủ và không luật lệ.”
Khi được phỏng vấn về bọn lãnh đạo
Việt cộng, bà lạnh lùng trả lời:
“Đó là những kẻ ngu si đần độn,
bởi vì họ là cộng sản”.
Trong những câu bà Hoa nói trên,
chúng ta nên chú ý đến câu
“Nhưng bây giờ khi chứng kiến những
sự thật về chủ nghĩa cộng sản…”
Đó chính là một lời thú nhận là:
dù học hành nhiều như bà, được sống
trong một nước tự do như nước Pháp, có thừa phương tiện tìm hiểu, nghiên cứu,
bà đã không biết gì về chủ nghĩa cộng sản !
Ngày 25/2/2006, người nữ cán bộ cộng
sản đã góp công không nhỏ cho cộng sản đặt cái ách khốn cùng trên đầu đồng bào
của bà, lặng lẽ bị các oan hồn chết vì giặc cộng, đưa về trước Diêm Vương để
nghe phán xét tội lỗi. Cái bạo quyền bà đã hy sinh hết tuổi thanh xuân và tài
năng để dựng nên nó, không có được một lời nói về bà. Mang “ảo tưởng ”, tự hiến
mình làm “bù nhìn, đồ trang sức rẻ tiền ”, “ không biết sự thật về cộng sản mà
vẫn theo chúng” thì kết quả đương nhiên chỉ có như thế !
Các vị trí thức tiền bối như Nguyễn
Mạnh Tường, Dương Quỳnh Hoa, do hoàn cảnh lịch sử hoặc do sai
lầm nhất thời, đã có lúc theo Cộng hay thân Cộng. Nhưng khi nhận rõ bộ mặt phản
dân hại nước của Cộng sản, họ đã có phản ứng quyết liệt. Trí thức Nguyễn
Manh Tường đã dõng dạc tuyên bố:
“ Tôi không hề tham gia mặt trận
Việt Minh. Bao giờ tôi cũng là một người yêu nước, luôn luôn ưu tư đến việc
giành lại độc lập cho đất nước. Tuy nhiên tôi tự xác định cho mình một vị trí
là làm một người trí thức. Mà người trí thức, muốn độc lập, thì không nên tham
chính. Người trí thức phải đứng về phía nhân dân, chứ không đứng về phía nhà
cầm quyền.”
Ông cũng đã can đảm nhận chịu 30 năm
đọa đầy thê thảm chứ không đầu hàng Cộng. Khi thoát khỏi sự kiềm chế của Cộng
sản, ông đã viết hai cuốn sách:
(1) Un Excommunié – http://www.ethongluan.org/ và
(2) Une Voix Dans La
Nuit http://vi.rfi.fr/vi%C3%AAtnam/20110918-plan-vii-nguyenmanh-tuong-tieu-thuyet-une-voix-dans-la-nuit-ii-van-de-tri-thuc-v/ bày tỏ lập
trường của trí thức, và mô tả sự xấu xa tàn độc của Cộng sản. Cuốn Une Voix Dans La
Nuit [chưa xuất bản, được bà Thụy Khuê trích dẫn và bình luận trong
Website của RFI] viết về về sự thiết lập chế độ ác ôn Cộng sản ở Việt Nam. Ông
viết xong vào năm 1993, lúc đã 85 tuổi, chứng tỏ ông trí thức vẫn nặng lòng vì
đất nước. Bà Dương Quỳnh Hoacũng dứt khoát vứt bỏ mọi ưu tiên mà chế độ dành cho bà,
để quay về vị trí của người trí thức.
Những trí thức nói trên, nhất là tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường,
vẫn còn lưu lại trong lòng chúng ta sự ngậm ngùi thương tiếc.
--
Friday, June 5, 2015
“Tóc nào hãy còn xanh…”
Tạp văn
Nguyễn Ngọc Tư
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi
lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm
trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của
em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai
mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng
với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt
tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái
mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó
coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người
đời.
Tản mạn từ một bài thơ trong ngày chiến thắng
![http://vnthuquan.net/userfiles/images/chu%20cai/cotich_T.png](file:///C:/Users/PHUOCL~1/AppData/Local/Temp/msohtmlclip1/01/clip_image002.gif)
ôi với anh
Hai mái đầu xanh
Xanh như màu quân phục...
Làng
tôi sông Hồng nước đục
Quê
anh Vàm Cỏ lở bồi
Mẹ
nhớ tôi, hết đứng, lại ngồi
Má
mong anh, vào nhà, ra ngõ
Tôi
đã ngỏ lời vào một đêm trăng tỏ-Trước lúc lên đường
Ba
lô anh có kỷ vật người thương-Đêm giở ngắm trên đường hành tiến
Người
ta bảo anh đi bảo vệ quốc gia
Phỏng Vấn Hữu Loan, tác giả Màu Tím Hoa Sim
- Hỏi: " Thưa ông, nhưng mà ông ở trong quê như vậy thì ông có theo dõi những cái tình hình chung của đất nước không ạ ? " - Đáp:" Có chứ, tôi theo dõi chứ. Tôi theo dõi những cái tình hình chung của đất nước bây giờ là lừa đảo rối bét, ăn tham bẩn nhất là thằng nào cũng lợi dụng trèo đầu cởi cổ thằng dân chứ có cái gì đâu, tức là cái đảng Cộng sản đấỵ. Cái đảng Cộng sản mà còn lãnh đạo thì còn rối bét, không có ai là gương mẫu hết." |
BI KỊCH CỦA KẺ SỸ GIỮA ĐÁM BẦN NÔNG
Tôi hầu như không ca ngợi hay khen ai
ở chế độ xã hội chủ nghĩa này, đặc biệt là những quan lại triều đình hiện nay.
Hợp Đồng Tình Yêu
Song Nhi
Ai cũng ngạc nhiên khi nghe tin cô chia tay người yêu lúc lễ đính hôn sắp diễn ra. Người thương thì bảo không hiểu nổi cô muốn gì. Thời này tìm người vừa có gia cảnh tốt, thành đạt, phong độ như người yêu cô không hề dễ dàng. Kẻ ghét thì hả hê vì có cơ hội với một đối tượng tốt như thế. Nhưng khi cô báo sẽ nghỉ làm thì công ty ai cũng nói cô điên. Bao người vất vả xin việc, không yêu thì thôi, việc gì phải đoạn tuyệt đến thế? Đang yên lành với một vị trí tốt, tự nhiên, chỉ vì muốn tránh mặt, không gặp người yêu cũ mà đi kiếm cái khổ vào thân. Ngày cuối ở công ty, cô vẫn cười tươi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Gần 2,500 vụ người Việt ăn trộm ở Nhật (Người Việt)
Subscribe to:
Posts (Atom)