Xuân Sơn Võ
MỘT DÂN TỘC ĐÓI KHÁT
Bạn đã bao giờ ngồi ăn mà có cả đám đứng nhìn bạn ăn mà thòm
thèm, thậm chí có đứa chép miệng, xuýt xoa chưa?
Đã mấy chục năm nay, tôi không gặp lại cảnh ấy. Hoặc có thể
chuyện ấy vẫn xảy ra mà tôi không hề nhận thấy, do tôi quá bàng quan với thế giới
quanh mình. Dân Việt nam bây giờ không còn nhiều người phải thiếu thốn đồ ăn đến
mức đi nhìn miệng người ta ăn nữa. Ngay cả những gia đình bị bão lũ cô lập, cũng
đã được những cô Tiên, những nhà hảo tâm mang đồ ăn đến tận nơi.
Thế nhưng ngày hôm nay, 4/11/2020, giờ Việt nam, thì tôi lại
thấy cảnh đó, suốt cả ngày. Tôi nhận thấy, không phải chỉ một đám người, mà là
gần như cả một dân tộc, đang đói khát, và đang hau háu, đang lom lom dòm người
ta no nê, phủ phê. Tôi nhìn thấy dân Việt nam hào hứng với cuộc bầu cử ở tận
bên Mỹ. Đúng rồi, sự tự do bầu cử, tự do bình luận, tự do biểu cảm chính là thứ
mà dân tộc này đang đói khát. Và dân Mỹ đang no nê.
Sự thèm khát được quyền tự mình chọn lựa người lãnh đạo đất
nước của mình, sự khát khao được bình luận thoải mái về những người sẽ và đang
lãnh đạo đất nước mình, sự đói khát hình ảnh một lãnh đạo dám đối đầu với Tàu cộng,
đã khiến hàng chục triệu dân Việt nam trở thành những kẻ hau háu, lom lom dòm
vào miệng người ta, khi người ta đang thưởng thức bữa tiệc tự do, dân chủ của họ.
Thương thay cho một dân tộc đang đói khát.
Xuân Sơn Võ
•
ĐÍNH CHÍNH (tt)
Sau khi tôi viết bài “Một dân tộc đói khát”, có rất nhiều ý
kiến. Đã có gần 300 bình luận. Thường thì tôi chỉ có thể đọc khoảng 100 bình luận,
trên số đó là tôi khó mà quán xuyến hết. Đã vậy, hôm qua nay tôi cũng có khá
nhiều việc, nên thú thực là tôi không đọc hết được các bình luận.
Nhưng chỉ qua những bình luận tôi đọc được, tôi nhận ra mình
đã sai khi sử dụng cụm từ “một dân tộc” ở đây. Đúng là không phải là cả dân tộc
này đang đói khát tự do, dân chủ. Bằng chứng là có một số người khẳng định họ
hoàn toàn không đói khát gì, hoặc yêu cầu tôi loại họ ra.
Tôi rất xin lỗi khi nghĩ rằng ai cũng như mình, cũng hau
háu, cũng dòm lom lom vào miệng người ta khi người ta thưởng thức bữa tiệc tự
do, dân chủ của họ. Tôi rất xin lỗi khi nghĩ rằng, ai cũng đã vượt qua những
nhu cầu mang tính cơ bản, để có những nhu cầu cao hơn, những khát khao về đời sống
tinh thần, về tương lai của đất nước, của dân tộc.
Tôi đã không hiểu rằng, không phải ai cũng đã vượt qua những
nhu cầu bản năng, vượt qua nhu cầu “chăm chút cho bộ lông của mình”, để biết đến
sự đói khát tự do, dân chủ. Tôi đã không hiểu rằng rất nhiều người đang tự hào,
rằng họ không cảm thấy đói khát gì cả, khi họ đã có đủ cơm ăn, áo mặc, xe xịn,
nhà sang, và một vị trí nào đó trong xã hội...
Tôi rất xin lỗi vì tôi đã không hiểu, rằng khi đã có đủ cơm
ăn, áo mặc, xe xịn, nhà sang, và một vị trí nào đó trong xã hội, thì đâu còn gì
để mà đói khát nữa. Và khi đó, nếu ai nói mình hau háu, dòm lom lom... thì kẻ
đó xúc phạm mình. Thật tình, tôi cảm thấy, tôi không cùng đẳng cấp với họ. Tôi
là kẻ đói khát tự do, tôi thèm khát không khí bầu cử dân chủ ở Mỹ.
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện cười, rằng có ông kia muốn được
sống đến 100 tuổi. Khi được hỏi ông có uống rượu không, có hút thuốc không, có
thích quan hệ với phụ nữ không... cái gì ông ấy cũng không. Thế là người hỏi
ông những câu ấy mới hỏi một câu: Vậy ông muôn sống đến 100 tuổi để làm gì?
Ai đó có thể bằng lòng với cuộc sống có đủ cơm ăn, áo mặc, xe xịn, nhà sang, và một vị trí nào đó trong xã hội. Nhưng tôi cứ thắc mắc, sống chỉ để mà ăn, mà uống, mà hút, mà chơi, mà chăm chút cho bộ lông của mình, rồi lại khoe khoang là mình không đói khát, thì sống để làm gì?
No comments:
Post a Comment