Những chiều mưa đi qua
- Truyện ngắn của Ðặng Thị Thanh Hương
Thứ Sáu, 17/09/2010, 23:39:00
Tôi không thể quên
buổi chiều của nhiều năm về trước. Tiếng gào điên cuồng của mẹ và cơn giận dữ
đập phá của cha. Khi đó tôi lên bảy tuổi. Cha mẹ đặt cho tôi sự lựa chọn: một
trong hai người. Không hiểu sao ngày đó tôi lại chọn ở với cha, thay vì mẹ. Có lẽ
thẳm sâu trong sự cảm nhận non nớt của một đứa trẻ, tôi thấy cha cô độc quá. Mẹ
còn đẹp và mẹ ồn ào, hẳn không có tôi người cũng có niềm vui để lấp đầy.
Tôi xa mẹ từ đó. Buổi
chiều đầu tiên, cha lui cui dưới bếp thổi lửa nấu cơm. Bữa cơm không có mẹ sao
mà tẻ ngắt và chán đến thế. Mẹ đi xa lắm rồi. Tôi và cha ở lại thị xã, mà sau
này những cơn mưa không ngừng, không dứt luôn dội vào ký ức tôi nỗi cô đơn, rét
mướt của một đứa trẻ không có mẹ.
Tôi vào học lớp hai,
mẹ về thăm cùng một người đàn ông. Mẹ ôm ghì tôi vào lòng trước cổng trường. Mẹ
gầy và xanh hơn. Người đàn ông đi lại tỏ vẻ sốt ruột. Tôi chợt thấy thương mẹ
vô cùng. Có lẽ nào mẹ bỏ cha để chọn người đàn ông nhỏ thó với bộ mặt lạnh lùng
này. Tôi vùng ra khỏi mẹ.
Tôi về sống với ông bà
nội, nỗi ân hận lần gặp mẹ làm tôi không yên. Chiều nào tan học, tôi cũng đứng
ở sân trường và chờ đợi.
Ông nội thỉnh thoảng
chép miệng: "Mẹ mày thật tệ!". Bà nội không nói gì, chỉ thở dài.
Một năm sau, cha lấy
vợ mới. Tôi vẫn sống cùng ông bà cho tới ngày dì Hoa sinh bé gái. Cha đón tôi
về chăm sóc em.
Suốt những năm tháng
thơ ấu, tôi luôn mong mỗi buổi chiều về, khi mọi việc trong nhà đã hoàn tất.
Tôi lại chạy ra cây cầu đầu ngõ chờ mẹ. Ở đó thỉnh thoảng mẹ vẫn về thăm tôi.
Tôi ru em bằng những
lời ru ngày xưa của mẹ thường hát. Dì Hoa bảo: "Thôi đi, mày định đầu độc
con bé cho nó hỏng như mẹ mày à?".
Từ một đứa trẻ nghịch
ngợm và hiếu động, tôi trở nên trầm tư như bà cụ. Giờ ra chơi, tôi thường tìm
một góc vắng và lúc đó tôi mặc sức tưởng tượng về mẹ. Bà ngoại bảo mẹ sinh em
bé nên không thể về thăm tôi. Tôi hay lẩn thẩn rải những lá phượng thành từng
ô, nhặt đá xếp đống và thì thầm đoán tình yêu của mẹ dành cho tôi. Khi viên sỏi
cuối cùng rơi xuống là chữ nhớ thì cả buổi học hôm đó tôi vui lắm. Tôi tin rằng
mẹ rất nhớ tôi, mẹ sẽ không bao giờ quên đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của mẹ.
Hôm nào viên sỏi cuối cùng rơi xuống là chữ không, đêm về thể nào tôi cũng
khóc. Tôi nhớ mỗi bận cha và mẹ cãi nhau, mẹ cũng khóc lặng lẽ trong gối như
tôi bây giờ. Thuở ấy bé quá, nhưng tôi đã cảm nhận được nước mắt mẹ tràn trong
bóng tối. Tôi thường đưa bàn tay bé nhỏ của mình lau nước mắt cho mẹ. Nhiều
đêm, sợ ngủ quên mẹ sẽ bỏ đi mất, tôi gác chân qua ngực người, tay nắm chặt vạt
áo mới ngủ thiếp đi. Mẹ ơi, không có con ai sẽ lau nước mắt cho mẹ? Có ai làm
mẹ khóc nữa không?
Tôi sống với cha và dì
được hai năm. Dì Hoa bảo không chịu nổi cái mặt tôi. Chả hiểu cái mặt tôi ra
sao, chắc là khó coi lắm nên dì mới ghét. Bà ngoại bảo: "Mấy đời bánh đúc
có xương...".
Tôi về nhà ông bà nội.
Dù sao thì bà nội cũng là người yêu tôi nhất. Bà không bao giờ mắng, mỗi bữa
cơm bà thường giấu ông luộc cho tôi quả trứng. Sau này lớn lên, tôi luôn nhớ về
bà. Hình như những người yêu thương tôi thì nhanh bỏ tôi mà đi. Bà nội mất đột
ngột. Tôi càng cô đơn hơn. Ông nội thỉnh thoảng lại chửi:" Con mẹ mày thật
tệ...".
Trong gia đình, tôi
còn một người anh họ. Anh Trường hơn tôi chín tuổi. Bà mất rồi, anh thường đưa
đón tôi đi học, tối về dạy toán và làm hộ những bài thủ công mà tôi chúa ghét.
Thế giới riêng của tôi là góc nhỏ sau nhà. Ở đó bày la liệt những món đồ chơi
anh Trường làm cho. Con búp bê bằng vải, chiếc kèn lá dứa, những con chim bằng
giấy và có cả một cô tiên tóc vàng, phần thưởng mẹ tặng tôi ngày thi học sinh
giỏi toán. Tôi gọi cô tiên ấy là mẹ. Tôi sống trong thế giới của mình, trí
tưởng tượng luôn hướng về những ngày có mẹ. Cha từ khi có em bé cũng ít vào
thăm tôi. Thỉnh thoảng mang vào mấy tờ báo thiếu niên rồi vội vã đi. Ông không
nhắc đến mẹ lần nào.
Tôi lớn lên tự nhiên
như cây cỏ. Không biết nũng nịu, không cả dỗi hờn. Bàn tay săn sóc của mẹ xa
rồi. Cha thì bận bịu. Tôi tự lo cho mình. Việc gì không làm được mới nhờ đến
anh Trường. Anh Trường thi đỗ đại học. Ngày anh đi tôi khóc mãi. Anh hẹn sẽ
luôn về thăm tôi.
Tôi nghe bố nói với
ông, mẹ sống nghèo lắm, mẹ không đi làm nhà nước như ngày ở cùng với bố con
tôi. Mẹ phải đứng bán hàng thuê, lương chả được bao nhiêu. Chú Ðịnh chồng sau
của mẹ không có nghề nghiệp gì. Tôi ngồi bên hè cửa, nhìn ra ngoài trời mưa
giăng kín. Những chiếc bong bóng vỡ ra muôn ngàn sắc mầu lung linh hư ảo. Tôi
đếm mãi mà không sao đếm hết những bóng nước phập phồng chờ đến lượt tan cùng
trong rãnh nước lớn. Và trong trái tim tôi bất chợt nhói lên câu ca mẹ ru tôi
ngày nào: "Ầu ơi, trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với
ai...". Lời ru như linh cảm chẳng lành cho mẹ và cho cả cuộc đời tôi nữa.
Những bong bóng nước
mưa trở thành thứ cung ứng dạt dào cho một đứa trẻ quen sống và hoạt động trong
thế giới nội tâm mặc sức vẽ vời. Tôi nghĩ về những câu chuyện thần thoại cầu
được ước thấy, để tưởng rằng tôi và mẹ sống bên nhau trong dinh điện nguy nga
tráng lệ. Ở đó, chiều chiều hai mẹ con đứng nhìn mặt trời nghiêng nắng đốt tan
những bong bóng mưa hóa kiếp cầu vồng. Trên chiếc cầu vồng kia tôi và mẹ sẽ
cùng chung sống, để chẳng còn phải lo sợ chia ly nữa. Ngay cả những cơn mơ bé
nhỏ nhất, những khung cảnh được tạo dựng trong giờ khắc vật vã nhất cũng chỉ
mong giành giật lại mẹ cho tôi. Bấy nhiêu ý thức dù là nhỏ tý, tuy nhiên lại
lớn rộng vô chừng trong cái ảo giác hoang vắng bủa vây tôi. Giống như chiếc
chìa khóa mở vào vạn kho báu cũng chỉ mong được tìm thấy mẹ. Ðiều khắc khoải
của một đứa trẻ thiếu mẹ...
Tôi gặp mẹ lần sau
cùng, lúc ấy mẹ vừa mới sinh em bé. Nhìn mẹ gầy gò xanh xao và có vẻ vội vã.
Tôi hờn giận nói với mẹ: "Mẹ có em bé nên quên con rồi...". Mẹ khóc
lặng, mẹ nói rằng đêm nào mẹ cũng nhớ tôi, lúc nào mẹ cũng thương tôi, mẹ chỉ
mong được đón tôi về ở cùng. Thật tội nghiệp mẹ, mẹ bỏ đi giọt nước mắt ngày
sống với cha để lại nhận thêm những giọt nước mắt khác, xét cho cùng nước mắt
thì giống như nhau đều mặn chát và khó chịu. Mẹ tìm kiếm cho mình hạnh phúc,
nhưng trong cả hai cuộc hôn nhân mẹ vẫn có tìm thấy đâu sự thanh thản. Sau này,
khi đã là một thiếu phụ, có chồng và có con, tôi mới hiểu cặn nguồn nỗi khổ của
một người mẹ phải xa con. Dù còn bé, ngày đó tôi đã biết lấy tình thương dành
cho mẹ lấp đầy nỗi giận hờn. Dù thế nào tôi cũng biết rằng mẹ luôn nhớ tôi và
yêu thương tôi, niềm tin ấy đã giúp tôi đi qua cả một chặng đường dài thơ ấu
bằng những giấc mơ vô tận về một ngày được sống bên mẹ. Nhưng những giấc mơ
chẳng bao giờ thành hiện thực, nó trở thành huyền diệu và lung linh suốt cuộc
đời tôi sau này, nó chi phối tôi ngay cả khi tôi đã nếm trải mọi cảm giác của
một người đàn bà đi qua bao khổ ải chất chồng của mấy cuộc hôn nhân. Ðể khi làm
mẹ làm vợ rồi mới biết những gì mẹ trải qua ngày ấy cũng giống như muôn nỗi bất
hạnh của tất cả những người đàn bà khác. Hạnh phúc mẹ đi tìm, giọt nước mắt mẹ
đánh đổi ngày ấy tuy có vẻ như giống nhau nhưng thực chất không phải thế. Mọi
niềm hạnh phúc hay bất hạnh đều làm sao giống nhau. Như nỗi buồn của mẹ, hay
nỗi bất hạnh của tôi trong hôn nhân sau này, mỗi người một vẻ, chẳng ai giống
ai, nhưng đều có chung là niềm khát khao hạnh phúc.
Một buổi chiều, tôi
đang đứng ở chỗ đợi chờ quen thuộc thì bà ngoại đến, vẻ mặt hốt hoảng. Tôi
không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bà ngoại cứ ngồi khóc suốt chặng đường về
Hà Nội. Cả chặng đường năm tiếng giờ tàu chạy, tôi chỉ mường tượng tới lúc gặp
mẹ. Chắc mẹ sẽ ngạc nhiên lắm, tôi đã mười hai tuổi và bắt đầu lớn. Trên ngực
nổi rõ hai núm cau nho nhỏ. Lần bị hành kinh đầu tiên, tôi khóc vì hoảng sợ.
Chẳng có mẹ dạy cho tôi điều đơn giản ấy. Tôi thầm giận mẹ, con gái thiếu mẹ
khổ trăm bề. Tôi sẽ nói với mẹ thế và xin mẹ cho tôi về ở cùng. Bố giờ cũng
chẳng cần tôi nữa từ khi sinh em bé.
Tôi đứng sững sờ trước
quan tài mẹ, không thể tin mẹ yêu dấu của tôi đang nằm đây. Qua ô kính nhỏ,
gương mặt mẹ vẫn phảng phất nỗi đau không sao hiểu nổi. Sắc đẹp sau làn phấn
mỏng tuy đã phai tàn nhưng vẫn còn rõ nét. Mẹ tôi chết vì bệnh ung thư dạ con.
Căn bệnh hiểm nghèo và phát hiện muộn. Chú Ðịnh, chồng của mẹ kể: Lúc lâm chung
mẹ gọi tên tôi mấy lần...
Tôi đi sau quan tài
mẹ. Chẳng hiểu sao tôi không khóc được. Trời đổ mưa tầm tã. Ðoàn người đi âm
thầm, chậm rãi. Những chiếc phướn đỏ rực, vòng hoa đủ sắc mầu, trông rã rượi và
nặng nề như những con bướm bị xã cánh dưới trời mưa. Tấm khăn xô phủ trên đầu tôi
ướt sũng. Nước mưa xối từ trên đầu làm cay xè mắt, tôi không hiểu sao hôm đó
trời lại mưa nhiều đến thế. Như khóc thay tôi, đứa trẻ đã côi cút lại thêm một
lần mồ côi nữa. Mẹ được đưa về quê ngoại, một huyện ngoại thành. Cánh đồng nơi
mẹ nằm trống trơ, hun hút gió. Những cây cỏ rạp xuống dưới những bóng nước mưa
vỡ trên đầu ngọn. Suốt vùng làng mạc trắng xóa, sầm sập tiếng mưa đổ. Một tháp
chuông nằm chơ vơ trên nền trời trắng đục trong cái giờ khắc u thảm này bỗng
chốc từng hồi chuông vang lên ngân dài và thê lương, như chào đón linh hồn của
mẹ về cõi vĩnh hằng. Chiếc quan tài dần dần hạ xuống đáy huyệt. Nắm đất đầu
tiên lẩy bẩy rơi xuống. Mẹ đã từ bỏ kiếp người đáng thương đến đây chọn một chỗ
cho mình. Bên cạnh mẹ là những ngôi mộ cũng bắt đầu xanh cỏ. Họ sẽ đón mẹ vui
mừng trong một bài thánh ca mới, những bài ca của chốn vô cùng không có nước
mắt, không có đớn đau, cũng không cả những giấc mơ về một niềm hạnh phúc như
trên dương thế. Những linh hồn không hình ảnh, không năng lượng bay lượn giữa
không trung và nắm tay nhau cùng mỉm cười. Tôi nhìn thấy mẹ ở đó, vẻ đau thương
trên gương mặt người hình như vẫn chưa tan hết. Mẹ nhìn tôi, nước mắt dân dấn
dù vẫn như mỉm cười. Tự nhiên trong tôi cháy lên niềm tin bất diệt, niềm tin
thật sáng trong,giống như một sự xác tín bởi ý nghĩ mẹ của tôi sẽ lên trên
thiên đàng. Mẹ xứng đáng được đón đợi như thế. Bởi cả cuộc đời này mẹ của tôi
chỉ nhận toàn nỗi đau buồn trong sự nhẫn nhịn và hy sinh. Tôi ngồi thụp xuống
giữa hai hàng bia mộ trắng, nhìn căn nhà cuối cùng của mẹ đang vun cao dần.
Nước mắt vón cục lại trong ngực, tôi trân trối dõi theo làn khói hương vơ vất
lẫn vào trong mưa. Không sao tin nổi mẹ nằm đó và sẽ không bao giờ trở về tìm
tôi trên cây cầu quen thuộc ngoài đầu ngõ. Năm năm cách xa người, tôi vẫn nhớ
như in gương mặt mẹ buổi ra toà, khi tôi chọn ở với cha. Vẻ hẫng hụt đau thương
ấy hằn in trên mặt mẹ tới tận hôm nay. Tôi đã nhìn thấy điều ấy qua vuông kính
nhỏ. Nó trở thành nỗi ám ảnh và day dứt suốt cuộc đời tôi sau này. Tôi đã cảm
nhận nỗi đau của mẹ ngày xa tôi qua hơi hướng của mẹ còn vương trên tấm áo tôi
giấu đi của mẹ để ôm vào lòng hằng đêm. Tôi đã hơ tấm áo ấy trên lửa bao lần
những mong mẹ sẽ sốt ruột mà quay về. Tấm áo giờ đã cháy mất vạt nhưng mẹ đã
không thể trở về. Một nửa thời thơ ấu trôi qua, đêm nào tôi cũng thèm gọi tên
mẹ, thèm được an nhiên gối đầu ngủ vùi trên cánh tay người. Cả chặng đường dài
sau này tôi không còn được gọi mẹ để tưởng tượng đợi chờ.
Ðưa mẹ trở về, chú
Ðịnh gọi tôi: "Mẹ để cho con đây!". Tôi mở ra thấy một cuốn sổ. Ngày
đó không kịp hiểu những gì mẹ viết, chỉ khi lớn khôn tôi mới biết đó là tất cả
tình thương mẹ dành cho tôi. Những trang viết đủ làm hành trang cho một đứa con
gái thiếu thốn trăm bề cất bước vào đời. Bù lại những gì tôi bị lấy mất, bị
khước từ, và ban cho tôi như một kho tàng quý báu. Tôi mang theo bên mình, mỗi
khi có chuyện buồn lại giở ra đọc. Tôi cảm thấy mẹ luôn ở bên tôi, từ giác quan
nào đó, mẹ vẫn chuyện trò, chia sẻ những điều thường nhật.
Ðêm ấy về nhà, tôi
thấy ông nội trở dậy thắp nhang trên bàn thờ và ngồi rất lâu trong bóng tối.
Cha ôm tôi vào lòng, mắt loáng nước. Cha xin phép ông đón tôi về nhà. Dì Hoa
không còn cạnh khóe về bộ mặt khó coi của tôi nữa. Không ai nhắc đến mẹ, chỉ
mỗi năm một lần, bà ngoại đón tôi ngày giỗ mẹ. Tôi lớn lên, học hết cấp hai,
cấp ba. Tôi không nói cho ai biết về những giấc mơ đêm đêm có mẹ hiện về. Xác
thân người tan vào đất, nhưng trong tôi mẹ còn đó. Vẫn đôi mắt dịu hiền ngấn
nước mỗi lần về thăm tôi. Tôi lớn lên va đập với bất hạnh, nhưng tất cả đều
trôi qua nhờ ánh mắt ấy của người.
Tôi thi đỗ đại học với
số điểm cao nhất tỉnh. Cha và ông nội đưa tôi ra ga. Lúc tàu chạy, ông run rẩy
cầm tay tôi nói nhỏ: "Cháu về nhớ tìm em". Vâng, đó là việc đầu tiên
tôi sẽ làm, ít nhiều bù đắp cho em phần tôi thiếu hụt. Lặng thinh và trang
trọng, tôi nhận thấy ánh mắt của mẹ đang nhìn tôi tin cậy. Ngủ yên đi, mẹ yêu
dấu! Chợt đổ xuống một cơn mưa mới, biết bao nhiêu những cơn mưa đi qua đời
người, bao nhiêu kiếp bong bóng tan vào đất. Làm sao đếm hết, cũng như buồn vui
một kiếp đâu phải do mình. Phải thế không, mẹ ơi! Tôi nhìn thấy mẹ trong cánh
đồng cỏ giữa chừng trời, sau lưng người dải cầu vồng toả ánh hào quang lấp lánh
trên nền mưa dát bạc.
No comments:
Post a Comment