Tuấn Khanh's
Block
Thái độ công
dân đối với quốc gia mình, phản ánh rất nhiều điều để nghĩ. Nó có thể người người
hân hoan vỗ tay cười, và có thể khiến từng cá nhân gục mặt khóc âm thầm.
Tháng
11/2015, sau khi nước Pháp bị tấn công bởi quân IS, số lượng thanh niên xin
tòng quân để bảo vệ tổ quốc và đáp trả lại những kẻ đã giết hại đồng bào mình
tăng gấp bốn lần. Các cơ sở tuyển quân của Pháp cho biết họ bất ngờ trước các lời
xin nhập ngũ và các thư thắc mắc về tiêu chuẩn nhập ngũ lên đến 1500 hồ sơ, mỗi
tuần. Theo ước tính, từ đây đên năm sau, Pháp sẽ nhận thêm 25.000 tân binh nữa.
Hầu hết các lý do trong đơn xin nhập ngũ, được ghi rõ rằng họ muốn bảo vệ tổ quốc mình.
Hầu hết các lý do trong đơn xin nhập ngũ, được ghi rõ rằng họ muốn bảo vệ tổ quốc mình.
Tổ quốc là
cái gì đó rất mơ hồ, không cụ thể. Nhưng đứng trước những hình ảnh nơi sinh sống
của mình đang lâm nguy, những người chung tiếng nói, quốc tịch của mình bị giết,
bị đe doạ, ý thức về tổ quốc bừng dậy như một bản năng cao quý.
Nước Pháp
không phải là ngoại lệ. Vụ khủng bố ngày 11/9/2001 ở Mỹ cũng đã khiến tinh thần
ái quốc của người Mỹ đa chủng tộc lên cao bất ngờ. Các thống kê cho thấy chỉ một
tháng sau vụ đánh vào toà tháp đôi, trang mlive.com cho biết hàng chục
ngàn thanh niên đã xin đăng lính vào nhiều binh chủng, đặc biệt ghi rõ là họ sẳn
lòng đi đến bất cứ nơi đâu để tiêu diệt kẻ tấn công vào đất nước mình, người
dân của mình. Năm 2002, nước Mỹ đón nhận thêm 80.000 tân binh. Tình trạng bùng
nổ bất ngờ này làm gợi nhớ số lượt đăng lính tăng vọt sau vụ người Nhật tấn
công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) vào năm 1941.
Đọc những
tin tức này, những ai yêu lẽ phải và mang trong mình lòng tự hào dân tộc đều có
thể ứa nước mắt vì xúc động. Dâng hiến cuộc sống cho tổ quốc mình và giờ phút
nguy nan, là niềm hãnh diện và cao quý mà không phải nền giáo dục nào, văn hoá
nào cũng có thể may mắn có được.
Đã từ nhiều
năm nay, các bản tin về tàu Trung Quốc tấn công ngư dân Việt mỗi lúc càng nhiều,
càng hung hãn. Tàu “bạn hữu nghị” từ phương Bắc tràn xuống, cướp, giết, bắt
cóc… kể cả bao vây đường biển của Việt Nam – nói chính xác là một cuộc xâm lăng
trong thời đại mới. Thanh niên Việt trong đời sống xã hội chủ nghĩa đã làm gì?
Thật kinh ngạc,
tăng dần theo thời gian là số lượng cha mẹ đưa con cái đi du học, đi xa đất nước
như một cuộc đào thoát lớn lao và kiên nhẫn, bao gồm trong đó là các bậc phụ
huynh có chức vụ, miệng luôn hô hào xây dựng đất nước và tồn tại hoà bình, 16
chữ vàng với Bắc Kinh.
Bối cảnh Việt
Nam luôn thấp thỏm trước các lời đe doạ sẽ bị tiến và chiếm trong 24 giờ từ báo
chí chính thống Trung Quốc, thì thống kê cho thấy nạn trốn nghĩa vụ quân sự ở
Việt Nam cũng tăng cao bất ngờ. Thậm chí. Trên các trang mạng xã hội, giới
thanh niên nồng nhiệt bàn với nhau cách trốn nghĩa vụ quân sự. Thậm chí cẩm
nang có 17 cách thoát chuyện đi lính được chia sẻ khắp nơi. Mệt mỏi đối phó với
tình trạng này, năm 2013, Trung tướng Trần Đình Nhã, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc
phòng – An ninh của Quốc hội cũng đã từng đề nghị cho phép hợp pháp việc không
phải đi lính, bằng việc đóng tiền thế thân.
Quả là một
nghịch cảnh mà lịch sử Việt Nam từ thời sơ khai đến giờ mới có. Một dân tộc từng
đánh bại mọi quân đội ngoại bang, ngay cả lúc túng cùng nhất, lại rơi vào thảm
cảnh như vậy. Lẽ nào dân tộc Việt Nam hôm nay không còn yêu nước, hay không còn
tin vào những món hàng vũ trang quân sự “khủng” hàng đầu thế giới vẫn được
thông tin là đã về đến, đã trang bị cho cho quân đội nước mình?
Đây là một vấn
đề thật đáng suy nghiệm lâu dài, nhưng để trả lời nhanh, rõ ràng con người đang
mất niềm tin. Trong mọi sự hy sinh cho tổ quốc mình, chắc chắc nhân dân không
ngại, nhưng họ muốn sự dâng hiến của mình phải có ý nghĩa. Và thật là ngu ngốc,
nếu chết không cho ai, để làm gì, và chết thay một cách ngu ngốc.
Ngày
26/11/2015, thêm một ngư dân Việt bị bắn chết thảm thương trên biển ở Trường
Sa, Quảng Ngãi. Ông bị bắn không có thông báo, không có lời cảnh cáo, bị bắn đến
2 phát đạn vào một cơ thể chỉ biết quăng lưới và thả câu.
Người ngư dân này bị bắn chết trên biển, bởi niềm tin được thúc giục từ các nhà lãnh đạo trên bờ vẫn khẳng định rằng hãy cứ ra khơi và cứ đánh bắt như một cách “thực thi chủ quyền của tổ quốc”.
Người ngư dân này bị bắn chết trên biển, bởi niềm tin được thúc giục từ các nhà lãnh đạo trên bờ vẫn khẳng định rằng hãy cứ ra khơi và cứ đánh bắt như một cách “thực thi chủ quyền của tổ quốc”.
Những người
còn sống hãi hùng đã đưa thi thể của người ngư dân này về đất mẹ, thật cô đơn,
vì bởi hàng trăm hải lý đầy kẻ thù đó, cũng có những tàu cảnh sát biển đi tuần
tra “khống”, báo cáo láo để ăn tiền dầu, tiền hoạt động, để được vui vẻ an sinh
trên bờ.
Người ngư
dân bị bắn chết ngày 26/11, đến ngày 30 thì thi thể mới giao được cho gia đình.
Thế nhưng trong những ngày di chuyển về nhà, chiếc tàu cá này thật cô đơn vì chỉ
có một mình, dù đã báo với bộ đội biên phòng chuyện mình bị tấn công và có người
tử nạn. Không có tàu kiểm ngư nào ra đón, không có ai đi cùng nỗi kinh hoàng của
họ trong chuyến quay về. Mọi trang thiết bị hiện đại trên biển luôn được lên giọng
tuyên truyền, như chỉ nặng phần trình diễn cùng sự thờ ơ của chính quyền.
Dân tộc Việt
Nam hôm nay mới đáng thương làm sao, đi biển mà yếu ớt như trẻ nhỏ. Ai cũng có
thể bắt nạt. Ai cũng có thể cướp và giết. Láng giềng thì mặt cười thân thiện,
quay lưng thì tay súng, tay dao. Nhưng đáng thương hơn bao giờ hết là chuyện
ngư dân chết trên biển đã ngày càng nhiều và thường hơn, còn những người trên bờ
nghe chuyện tang thương ngoài khơi, giờ chỉ mệt mỏi, nhíu mày thương hại mà
cũng không thấy cần phải làm gì.
Người Việt
Nam như đang được các chính sách đối ngoại của chế độ tập quen dần thói quen
ích kỷ, sợ mình bị mất mát, nhưng lại im lặng và chọn lựa thay thế bằng mất mát
của những ngư dân nghèo khó. Nó giống như những câu chuyện cổ tích về các ngôi
làng xưa phải hiến tế ai đó cho con quái vật để được yên. Vẫn có những người
tin rằng việc hiến tế không bao giờ đến lượt mình, và mỗi ngày vẫn ăn ngon ngủ
yên với những con cá đẫm máu đồng loại. Họ không muốn một cuộc chiến đối diện
thẳng với con quái vật vì chỉ sợ mất mát cho riêng họ.
Cũng như những
ngôi làng khiếp nhược và u mê ấy, có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng chúng ta sẽ mất
– mất rất nhiều – thậm chí mất tất cả, mà các loại quái vật không cần mất sức
cho bất kỳ một cuộc chiến tranh nào.
VHT
No comments:
Post a Comment