![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjyzaQllZume-pqMhgoDj-WMqnN5SEdsQmNnNEnROK3h0egX53-rxNm4BQ5_TUfU4rqgskeSt6qOyX6ChN1DLDF2DkTvgPh0ZO7reeUCt8jfAjJUvnVZmw_57PMGwkiYAyy_7fNcE0jWTw/s320/clip_image001.jpg)
SỰ KIỆN 30 THÁNG TƯ
truongduynhat | 30 Apr, 2010, 04:42 | góc nhìn của Nhất | (6579 Reads)
Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian/Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày “Quốc hận”?/Sẽ cần thêm bao nhiêu tháng năm/Để “Quốc giỗ” cho những người tử trận/Không phân biệt thắng - thua, được - mất.
35 năm. Không biết bao nhiêu bài viết ngắn dài đủ cả, không thiếu cả những công trình nghiên cứu quốc gia, quốc tế dài ngoằng ngoẵng… nhìn nhận về sự kiện 30 tháng Tư 1975. Hóa giải- hòa giải cũng nghe đến ù lỗ tai rồi.
Tôi đọc cũng nhiều, đọc kỹ. Nhưng quả thật ít cái nào tạo được ấn tượng đặc biệt nơi tôi bằng mấy câu ngắn giản đơn này. Không nhớ đã dẫn mấy câu sau bao nhiêu lần trên các bài viết của mình. Xin một lần nữa dẫn lại. Tác giả là chị Thanh Chung, một phụ nữ Việt hiện đang làm việc cho tổ chức Quĩ nhi đồng Liên hiệp quốc (UNICEP) tại New York. Một phụ nữ Việt thấp nhỏ, giản dị đến khiêm nhường nhưng đã cho tôi nhiều ấn tượng mạnh, dù chỉ một lần ngồi với nhau tại New York, vội vã một cốc cà phê và bữa cơm trưa.
Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian
Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày “Quốc hận”?
Sẽ cần thêm bao nhiêu tháng năm
Để “Quốc giỗ” cho những người tử trận
Không phân biệt thắng - thua, được - mất.
(THANH CHUNG)
Cũng trong bài của chị Thanh Chung (bấm xem theo đường dẫn ở cuối bài), một comment của bạn đọc Đặng Kim Toàn khiến tôi… ứa nước mắt:
“Ngày TT Thiệu qua đời, dù là “nguyên thủ của tôi” nhưng tôi không khóc, tôi chỉ bùi ngùi trước sự mất còn của một nhân vật lịch sử và hiểu rằng, ông chỉ là một phần quá khứ của tôi chứ không phải tương lai.
Ngày Thủ tướng Võ Văn Kiệt mất tôi lại khóc, bởi tôi biết cái cơ hội xoá đi cảnh tượng “triệu người vui cũng có triệu người buồn” sẽ không còn nữa… Và thật thế, 30/4 năm nay, 35 năm sau ngày thống nhất đất nước, “đất nước” lại chong đèn kết hoa, lại diễu binh mừng chiến thắng !
Bao giờ “đừng thêm những tháng tư” ? Bao giờ “để vết thương kéo da non thay vì vỡ toạc” ? Ai - cấp lãnh đạo nào thay Thủ tướng Võ Văn Kiệt để làm được những điều mà ông Kiệt đã từng trăn trở ?
Tôi là “nguỵ”, ba tôi là Đại tá Sư trưởng QĐNDVN. Năm 1975 tôi ở tù 7 năm và bây giờ đang định cư tại Mỹ. Ba tôi 82 tuổi đang chờ tôi từng ngày…
Có cuộc chiến nào “tàn ác” như cuộc chiến VN ?”
35 năm rồi. Tại sao cứ đến dịp là lại đào xới thêm, sao không đóng lại để chìa bàn tay ra với nhau? Không thiếu đất nước, dân tộc trên thế gian này cùng cảnh ngộ như ta, cũng chiến tranh, cũng cắt chia, cũng hi sinh mất mát, cũng… hận thù! Nhưng họ bỏ qua, xóa nhòa để dang tay kéo ôm nhau được.
Còn chúng ta? Hình như đây là điểm yếu nhất của người Việt, của dân tộc Việt?
No comments:
Post a Comment