Trí Việt không thể là một trí thức cưu mang hận thù
|
Nhà văn
Nguyên Ngọc và bà Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet
|
Nhà văn
Nguyên Ngọc, mà báo chí trong nước gọi ông là “Cây xà nu Tây Nguyên”, trong bài
viết “Về
trường hợp Bob Kerrey”, đã kết luận: “Còn riêng đối với chúng tôi thì
sao, chúng tôi, những người từng là lính Việt Cộng thời thảm khốc ấy, khi chúng
tôi vẫn từng ‘nấp’ trong nhân dân vô tội, để họ có thể cùng chết với chúng tôi?
Kể cả, ngày ấy, như chính tôi từng được trải nghiệm, có bao bà mẹ, và cả các em
bé nữa, sẵn sàng chết để che cho chúng tôi? Hóa ra tự chúng tôi cũng còn một
câu hỏi…”
Sau khi dẫn
chứng rất chi tiết thái độ của ông Kerrey khi hồ sơ về nạn nhân tại Thôn Thạnh
Phong tháng 2/1969 được đưa ra ánh sáng! Là, ông không muốn bất cứ ai tìm cách
thanh minh hộ ông vì ông trong toán lính biệt kích SEAL hôm đó!
Ông xác nhận
là “có tội” và “đã xin lỗi nhiều lần”. Một mặt là mặc cảm tội lỗi, mặt khác là
hướng về tương lai nơi mình đã gây ra, cho đất nước và con người Việt Nam. Việc
làm đó tự nó đã nói thay cho tất cả. Vì, không ai có thể thay đổi được quá khứ
mà chỉ có thể học hỏi từ quá khứ để thay đổi tương lai.
Điều ông Bob
Kerrey đã làm cật lực với một thời gian dài đằng đẵng mới có kết quả như hiện tại
nhưng tại sao lại biến thành “vấn đề”? Vấn đề chỉ vì một chức vụ của Đại học
Fulbright tại Sài Gòn!
Còn, cũng với
cùng một thời gian như vậy, chế độ cộng sản đã làm gì?
Về mặt chính
trị, quân sự, kinh tế… thì vẫn tìm mọi cách nhờ vả Hoa Kỳ. Điển hình là liên lạc
con thoi để có được TPP hay lệnh bỏ cấm vận vũ khí sát thương! Trong khi đó thì
báo đài vẫn tuyên truyền hàng ngày về tội ác của đế quốc Mỹ, đặc biệt như diễn
văn của ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đọc trong lễ 30 tháng Tư năm 2015, tức là
tròn 40 năm ngày 30 tháng Tư! Đó chính là điều chế độ muốn đảng viên khắc cốt
ghi xương, đã đành, nhưng họ vẫn cố gắng khắc ghi vào trí não lớp người trẻ Việt
Nam mới nghiêm trọng!
Đấy là một
việc làm vô nhân tính không những đối với tương lai dân tộc mà với cả lương tri
nhân loại! Khi một trẻ thơ bị đầu độc bởi sự căm thù thì em đó lớn lên sẽ mãi
mãi sống trong thù hận. Sự căm thù sẽ biến em như loài thú hoang nhưng phải sống
giữa xã hội loài người!
Nhìn tội ác
man rợ đang phát triển trong xã hội hiện tại mà lúc cộng sản chưa cướp được
chính quyền gần như chẳng bao giờ nghe thấy! Đấy là nguyên nhân truyền thống
Nhân hòa trong xã hội đã bật gốc!
Điều đó vẫn
đang còn xảy ra, là cách chế độ đối xử với đồng bào miền Nam từ sau ngày 30
tháng Tư!
Trí não của
bà từng là “Đại
sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam bên cạnh liên minh châu Âu (EU)
tại Bỉ” có nhiệm vụ đi giải độc cho chế độ, vừa phát biểu: “Lẽ
nào nước Mỹ không còn ai ngoài Bob Kerrey?” đã cho thấy cốt lõi
của vấn đề. Một người có nhiệm vụ giải độc mà lòng dạ vẫn đầy thù hận, dù chính
bản thân bà không phải là nạn nhân trực tiếp, đã cho thấy giữa Nói và Làm của
người cộng sản hoàn toàn trái ngược nhau!
Thử so sánh
thực tế đời sống của bà với nhà văn Nguyên Ngọc để thấy rõ hơn.
Về kinh nghiệm
chiến trường là căm thù và máu lửa thì bà Tôn Nữ Thị Ninh là con số zero tròn
trĩnh so với ông Nguyên Ngọc, một “cây xà nu Tây nguyên”! Bà đặt câu hỏi: “Lẽ
nào nước Mỹ không còn ai ngoài Bob Kerrey?” là mạ lỵ dân tộc Hoa Kỳ,
trong khi đó ông Nguyên Ngọc lại ca ngợi sự ăn năn, là hành động nhân bản.
Một bên là
thành phần trí thức được chế độ miền Nam cho đi du học, một bên là từ miền Bắc
quay trở lại miền Nam, đổ máu xương trực tiếp trong cuộc chiến huynh đệ tương
tàn!
Thế nhưng,
người tốt nghiệp từ phương Tây vẫn giữ sự căm thù mà chính đương sự không mảy
may va chạm. Còn người trực tiếp với máu lửa lại thấu hiểu được tâm trạng bị dằn
vặt đau đớn mang tên “Bob Kerrey”. Từ hiện tượng “Bob Kerrey” đó, ông Nguyên Ngọc
đã thức tỉnh về việc chính ông cũng “nấp” trong dân, biến họ thành những tấm
bia thịt, để sau đó tuyên truyền.
Mà chỉ thuần
túy tuyên truyền chứ chế độ không hề tỏ ra hối tiếc, không hề biết xin lỗi!
Điều khác
nhau căn bản là người ‘vô can’ thì vẫn căm thù, còn người trực tiếp máu xương lại
ca ngợi tính nhân bản của “người có nợ máu”!
Dù gì thì
trí thức salon cũng như trí thức nhập cuộc xã hội chủ nghĩa cũng đã hoàn thành
sứ mạng. Là giết được chế độ Tự do Dân chủ còn non trẻ của miền Nam! Công trạng
đó tưởng họ phải hãnh diện suốt đời nhưng mấy ai ngờ lại có lúc phải tự vấn
lương tâm?
Nhân danh
tranh đấu cho Tự do, Dân chủ để giết chết Dân chủ Tự do! Nhân danh tranh đấu giải
phóng cho nông dân, công nhân, để toa rập với tư bản bóc lột một cách trắng trợn
và tàn tệ! Nhân danh “rừng vàng” phải bảo vệ để bây giờ bán rẻ mạt cho kẻ thù
và thảm họa khôn lường không tránh khỏi. Nhân danh “biển bạc” thì hàng trăm
ngàn tấn cá chết vì bị ô nhiễm môi trường mà 2 tháng qua vẫn chưa dám công bố
nguyên nhân. Ngư dân bị tàu “lạ” cướp, bắn, giết giữa ngư trường mà nhà nước
không hề dùng vũ lực bảo vệ, trái lại chỉ dùng nó như là điểm mấu chốt để chứng
minh cột mốc chủ quyền!
Là, cũng
dùng cái chết của người dân để tuyên truyền như trong thời nội chiến!
Đã thế khi
người dân xuống đường bày tỏ chính kiến thì bị vu vạ, bị trấn áp tàn nhẫn với đủ
thứ luận điệu bẩn thỉu, đê tiện!
Lòng dạ của
một cấp lãnh đạo từng là “Đại sứ toàn quyền” về ngoại giao mà không hề có một
tiếng nói nào về thực trạng bi đát đang xảy ra, lại đi phản đối về một chức vụ,
chỉ một chức vụ mà thôi, của một đại học danh tiếng Fulbright vừa mở với mục
đích sẽ mang lại kiến thức thực sự cho thế hệ tương lai Việt Nam, đã phản ánh bộ
mặt thật của chế độ.
Dùng “bia thịt”
của đồng bào để đạt được chiến thắng quân sự thì chiến thắng đó chỉ nhất thời.
Vì thế, người của phe chiến thắng đã bắt đầu tự đặt câu hỏi về việc phung phí
máu xương vô bổ đó, đã cho biết chiến thắng sau cùng phải thuộc về Lương Tri!
Ông Muhammad
Ali, một tay boxing Hoa Kỳ lừng danh, mới qua đời hôm qua, báo chí khắp nơi
đang nói về ông. Họ không nói nhiều về chiến thắng bằng sức mạnh và kỹ thuật
nhưng ông được nhắc đến với sự kính trọng (Greatest) vì đời sống ông đặt trên
thương yêu. Ông đã sống và đã để lại nhiều câu nói nổi tiếng, trong đó có câu:
“I wish people would love everybody else the way they love me. It would be a
better world”! Nghĩa là: Tôi mong ước mọi người yêu thương nhau như họ yêu
thương tôi. Thế giới này sẽ tốt hơn!
Vâng, hận
thù và bạo lực phải được thay thế bằng ăn năn thống hối và tha thứ. Chỉ có
thương yêu mới tồn tại. Nhưng tiếc thay bà Tôn Nữ Thị Ninh vẫn cưu mang thù hận!
Bà đã từng lý luận về những đòi hỏi chế độ mà bà đang phục vụ phải tôn trọng
Nhân quyền với tuyên bố thẳng thừng: “Trong gia đình chúng tôi có những đứa
con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó,
dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa
đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi”.
Thử hỏi bà
là ai, đảng của bà là ai mà dám coi người dân như “… con, cháu hỗn láo…”
và trừng trị theo cách riêng của đảng bà? Một người như vậy không phải là trí
thức thiểu năng thì gọi là gì?
Câu kết của
bài Về trường hợp Bob Kerrey “…Hóa ra tự chúng tôi cũng còn một câu hỏi…” không
phải chỉ của riêng nhà văn Nguyên Ngọc mà phải là của tất cả mọi người đã vấy
máu vô tội của nhân dân!
Đấy mới là
Trí Việt chứ không phải giấc mơ thành lập Đại học Trí Việt của một người còn
cưu mang hận thù!
H.P.B.