Sunday, January 30, 2022

TUYÊN BỐ VỀ VỤ ĐẠI ÁN VIỆT Á

 

TUYÊN BỐ VỀ VỤ ĐẠI ÁN VIỆT Á (Các tổ chức xã hội dân sự Việt Nam)

 

 

 


27/01/2022 14:54

https://www.diendan.org/viet-nam/tuyen-bo-ve-vu-dai-an-viet-a

 

TUYÊN BỐ VỀ VỤ ĐẠI ÁN VIỆT Á

 

I.       Tóm tắt vụ việc


Vào ngày 17.2.2020, thời điểm toàn quốc chỉ có 9 ca nhiễm Sars Covi-2, Bộ Khoa học & Công nghệ cấp cho Học viện Quân y 18,9 tỉ đồng để nghiên cứu chế tạo bộ xét nghiệm Covid 19. Ngày 3.3.2020 Bộ này nghiệm thu bộ xét nghiệm do Học viện Quân y và Công ty Việt Á sản xuất. Ngày 4.4.2020 Bộ Y tế có văn bản chấp thuận cho lưu hành toàn quốc đồng thời hạn chế nhập khẩu để Việt Á độc quyền cung cấp bộ xét nghiệm, ra văn bản chỉ đạo các cơ quan phòng chống dịch bệnh toàn quốc mua bộ xét nghiệm của Việt Á với giá cả cụ thể. Cùng thời gian đó Bộ Khoa học & Công nghệ loan tin bộ xét nghiệm  Covid 19 của VN sản xuất đã được Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) chứng nhận cho phép lưu hành và đã được một số nước Châu Âu đặt mua, trong đó có Vương quốc Anh.

 Tiếp đó là một chiến dịch quảng cáo rầm rộ do Ban Tuyên giáo, Bộ Thông tin truyền thông phát động, có sự tham gia cả của đài Truyền hình Trung ương, báo Nhân Dân, báo Quân Đội Nhân Dân (các báo do Trung ương Đảng trực tiếp quản lý chỉ đạo). Hòa theo đó Ban Thi đua Khen thưởng cùng Văn phòng Chủ tịch nước làm văn bản trình Chủ tịch nước khen thưởng Huân chương Lao Động hạng ba cho Công ty Việt Á, được Chủ tịch nước phê chuẩn và ban hành.

 Theo chiến lược chống Covid-19 bằng Chỉ thị 16 rồi 16+ của Chính phủ, đi cùng với phương châm “Thần tốc xét nghiệm diện rộng”, “Chống dịch như chống giặc”, “Đi từng cửa gõ từng nhà ngoáy thử truy cùng diệt tận”, bất chấp ý kiến phản biện tâm huyết của các nhà khoa học cả trong lẫn ngoài nước, nhiều khu cách ly và bệnh viện dã chiến đã mọc lên gom F0, F1 vào một chỗ như các trại tập trung thiếu điều kiện vệ sinh cần thiết, gom rồi mà không có thuốc men điều trị cũng chẳng biết làm gì, tạo môi trường lây nhiễm chéo để dịch bệnh bùng phát mạnh đến mức không còn kiểm soát nổi. Thành phố Hồ Chí Minh trở nên thành phố chết, một số tỉnh thành lân cận như Bình Dương, Đồng Nai, Long An… là những nơi tập trung rất nhiều khu công nghiệp lâm vào khủng hoảng. Nhiều chợ bị đóng cửa, các chuỗi cung ứng hàng hóa liên tỉnh thành bị đứt, gây nên tình trạng thiếu hụt các loại nhu yếu phẩm, giá hàng tăng cao 3-4 lần so với lúc bình thường. Chính phủ kêu gọi “ai ở đâu ở đó”, các trạm kiểm dịch mọc lên như nấm, khiến toàn dân bị “cầm tù” tại gia. Trong khi đó, lời hứa của Chính phủ về việc cung ứng gạo, tiền và các loại nhu yếu phẩm lại không được thực hiện một cách đồng đều khiến cho hàng trăm ngàn gia đình người lao động lâm vào cảnh thiếu đói. Sau 3 tháng chịu đựng, hàng triệu người lao động đã phải dìu dắt nhau bỏ chạy về quê trong những điều kiện hết sức nguy hiểm để vừa tránh dịch vừa tránh đói, hậu quả là dịch bệnh lan tràn khắp các vùng miền Tây Nam bộ và nhiều nơi khác thuộc Trung, Bắc bộ.

 Ban đầu, khi chưa phát hiện ra vụ Việt Á, ai cũng trách Ban chỉ đạo quốc gia phòng chống dịch Covid-19 phạm sai lầm gây nên cái chết đau thương của trên 30 ngàn người dân là do lúng túng, chủ quan, quan liêu, thiếu kinh nghiệm và hiểu biết. Giờ đây, sau khi phát hiện vụ Việt Á, mọi người mới vỡ lẽ ra rằng thành tích của chiến dịch “Thần tốc” đè dân ngoáy mũi trên diện rộng rất có thể là để tiêu thụ nhiều bộ xét nghiệm Việt Á trong thời gian ngắn nhất, là âm mưu rất thâm độc lợi dụng dịch bệnh để kiếm lợi hàng ngàn tỉ đồng rút từ ngân sách nhà nước, không chỉ của Công ty Việt Á mà còn của một số bộ, ngành liên quan, đặc biệt Bộ Y tế, Bộ Khoa học & Công nghệ, Học viện Quân y, với sự tiếp tay đắc lực của các cơ quan truyền thông nhà nước dưới sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo Trung ương.

 Cho đến tháng 12.2021 Bộ Công An khởi tố vụ án, bắt Phan Quốc Việt và các phần tử liên quan về tội nâng giá bộ xét nghiệm Covid 19 và đưa nhận hối lộ, thì đã có 62 tỉnh thành mua bộ xét nghiệm của công ty Việt Á với tổng số tiền lấy từ ngân sách các địa phương lên tới 4000 (bốn ngàn) tỉ đồng; giá cung cấp thấp nhất là 470.000 đồng (bốn trăm bảy chục ngàn đồng) cho mỗi bộ xét nghiệm. Mức “lại quả” (một hình thức đưa/ nhận hối lộ) trong mỗi thương vụ như vậy dành cho bên mua là các sở y tế, trung tâm kiểm soát dịch bệnh (CDC), bệnh viện của 62 địa phương được khai ra là khoảng 20% trên doanh số bán.

 Cũng vào thời điểm nêu trên, Bộ Khoa học & Công nghệ đã phải gỡ bỏ bản tin giả do chính Bộ này đưa ra trước đây cho báo chí loan truyền để quảng cáo cho bộ xét nghiệm của Công ty Việt Á.

 II.     Nhận định

1- Lợi dụng lúc đất nước rơi vào đại họa, nhân dân khốn đốn lầm than, một số tổ chức, cá nhân trong và ngoài nhà nước đã cấu kết chặt chẽ thành một liên minh có hệ thống để làm giàu bất chính bằng thủ đoạn gian dối, buôn lậu, đẩy nhân dân và đất nước chìm sâu vào thảm họa. Đó là hành vi mang tính bán nước, diệt chủng. Đây không chỉ là vụ án tham nhũng lớn mà còn là tội đại ác có một không hai trên đất nước Việt Nam trong thế kỷ 21.

 2- Các thế lực tham nhũng bất chấp mọi thủ đoạn, đã hành động không chút kiêng dè (như hối lộ công khai bằng phương thức chuyển khoản, thay vì đưa lén bằng tiền mặt…), không còn mang tính riêng lẻ cục bộ mà đã hình thành tổ chức rất tinh vi chặt chẽ ăn sâu vào các bộ, ngành trong hệ thống chính quyền, để tham nhũng trục lợi bằng cách cướp thời cơ đồng loạt, hành động nhịp nhàng theo kế hoạch đã được hoạch định toàn diện đến từng chi tiết. Đây là một kế hoạch tham nhũng cực lớn mang tầm vóc lũng đoạn nhà nước.

 3- Thể chế độc tài toàn trị tạo thế độc quyền cho các cơ quan, tổ chức nhà nước trong mọi hoạt động liên quan đến đời sống dân sự, trong khi đó lại trấn áp mọi tiếng nói phản biện của nhân dân và các giới nhân sĩ trí thức, là nguyên nhân của mọi nguyên nhân làm hư hỏng bộ máy cầm quyền, khiến cho mọi tầng lớp cán bộ nhà nước từ thấp lên cao thay vì phục vụ nhân dân lại chủ động hình thành băng nhóm thông đồng nhau để xà xẻo tiền ngân sách tức là tiền thuế do nhân dân đóng góp.

 III.    Yêu cầu

1.             Vụ án Việt Á là tội ác tày trời của các nhóm lợi ích câu kết, hình thành sự lũng đoạn nhà nước rất nghiêm trọng, vẽ nên hình ảnh suy thoái cực độ của thể chế chính trị hiện hữu, phải được coi là một vụ trọng án của trọng án, đặc biệt của đặc biệt. Đảng Cộng sản Việt Nam, tổ chức tự cho mình quyền lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện đất nước, phải có báo cáo chuyên đề trước toàn Đảng toàn dân về biến cố mang tính chính trị nghiêm trọng này.  

 2.             Công khai hóa mọi sự kiện liên quan đến vụ bộ xét nghiệm Covid 19 Việt Á. Công khai trả lời nhân dân: Nguồn gốc xuất xứ và nhất là chất lượng thực sự của nó ra sao? Vì sao kết quả của một nghiên cứu khoa học do nhà nước đầu tư lại được giao cho một công ty tư nhân nhỏ bé đưa vào sản xuất kiếm lời riêng? Vì sao sản phẩm này được vội vã công nhận và tạo mọi lợi thế dẫn đến độc quyền lưu hành toàn quốc với giá cao cực phi lý?   

 3.             Truy cứu trách nhiệm và xử lý theo đúng quy định pháp luật mọi cá nhân, tổ chức liên quan, đặc biệt là Bộ Khoa học & Công nghệ, Bộ Y tế, Học viện Quân y, Bộ Thông tin truyền thông, Văn phòng Chủ tịch nước, Cơ quan kiểm soát dịch bệnh CDC và các bệnh viện của 62 tỉnh thành trên cả nước.

 4.             Việc truy cứu trách nhiệm và truy tố tội phạm phải được tiến hành một cách thật sự nghiêm minh, không có vùng cấm, không có vùng tránh, không kiêng nể cấp cao nhất hoặc liên quan nước ngoài nếu có, không chấp nhận bất kỳ sự can thiệp nào của cá nhân hoặc tổ chức làm méo mó vụ án, như lời hứa chắc nịch của các nhà lãnh đạo cao nhất với nhân dân trong những ngày tháng gần đây.

 5.             Giải quyết tận gốc vấn đề bằng việc khẩn trương cải cách thể chế chính trị, không chỉ loay hoay “đốt lò” trên ngọn như lâu nay; nếu không, bọn tham nhũng vẫn sẽ tiếp tục hoành hành bằng đủ loại mưu ma chước quỷ biến hóa thiên hình vạn trạng, sớm muộn cũng dẫn đến ngày tàn của chế độ và đẩy đất nước vào con đường diệt vong.

                                                                                   Ngày 27 tháng 1 năm 2022

 Cc tổ chức xã hội dân sự

 1.    Nhóm Lập Quyền Dân. Đại diện : Nhà nghiên cứu văn hoá Nguyễn Khắc Mai

 2.    Ban Vận động Văn Đoàn Độc Lập. Đại diện : Nhà văn Nguyên Ngọc

 3.    Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự. Đại diện : Tiến sĩ Tin học Nguyễn Quang A  

 4.    Câu lạc bộ Di Sản Nguyễn Trọng Vĩnh : Giáo sư Nguyễn Đình Cống

 5.    Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng. Đại diện : Nhà hoạt động xã hội Lê Thân

 6.    Diễn đàn Bauxite Vietnam. Đại diện : Giáo sư Phạm Xuân Yêm & Giáo sư Nguyễn Huệ Chi

Friday, January 28, 2022

Thầy Thích Nhất Hạnh- Nhà sư ngoài quốc doanh

 

Thầy Thích Nhất Hạnh- Nhà sư ngoài quốc doanh   

Phan Thế Hải

22/01/2022  22:14 

https://www.facebook.com/hai.phanthe.73/posts/1033602390521943

 

Tôi chưa một lần gặp thiền sư Thích Nhất Hạnh, nhưng tên tuổi của ông thì không thể không biết. Với hệ thống phật giáo VN, từ khi được quốc doanh hóa, hệ thống ấy chứa đựng nhiều chuyện chẳng hay ho gì. Có chuyện đã được phơi lên mặt báo, có chuyện công chúng chứng kiến nhưng không tiện phổ cập.

 Chuyện về giới tu hành tôi đã viết trong bài “Bần tăng hay phú Tăng”. (Bà con quan tâm xin đọc phần dẫn ở cuối bài này để tham khảo.)

 Năm 2007, có dịp vào Lâm Đồng, về thăm vợ chồng cô em gái ở Bảo Lộc, theo thói quen tôi đánh xe lượn một vòng tham quan thành phố cao nguyên này. Chạy từ trung tâm Tp Bảo Lộc vào khu du lịch Damb’ri, chợt thấy biển đề “Tu viện Bát Nhã” tôi dừng xe bên ngoài, tản bộ vào vãn cảnh chùa. Thật hiếm có một nơi nào cảnh quan thanh tịnh, thoáng đãng, se lạnh như một thành phố châu Âu. Hỏi thăm một tu sinh ở đây được biết, tu viện Bát Nhã có diện tích khoảng 30 hecta, được thành lập năm 1995 bởi thượng tọa Thích Đức Nghi, Viện chủ Tu viện.

 Tu viện nằm trên một ngọn đồi, xa lánh làng mạc thị thành, không khí trong lành tươi mát nhưng không quá trở ngại giao thông để việc cung cấp lương thực cho thiền sinh được dễ dàng.

 Hồi đó, tu viện có khoảng mấy trăm tu sinh được tuyển dụng rất kỹ từ mọi miền về đây. Hàng ngày các tu sinh phải thức dậy từ 4h sáng tụng kinh niệm Phật, ngồi thiền. Khi chúng tôi đến, chương trình tu tập buổi sáng vừa xong nhưng vẫn còn một số tu sinh chưa về phòng mà vẫn còn ở lại thiền đường trao đổi về giáo lý. Lần đầu tiên chúng tôi có cuộc trao đổi khá cởi mở với các tu sinh để tìm hiểu sâu hơn về Phật pháp và quy trình đào tạo các nhà tu hành ở Tu viện Bát Nhã.

 Theo đó, tháng 2/2005, thượng tọa Thích Đức Nghi đã đồng ý cho Thiền sư Thích Nhất Hạnh và tăng thân Làng Mai xây dựng Bát Nhã thành một trung tâm tu học theo pháp môn Làng Mai tại Việt Nam. Những tu sinh đồ đệ của Thích Nhất Hạnh đã chi ra cả triệu đô la Mỹ để mua đất và mở rộng khu tu viện, nâng cấp thiền đường, khuôn viên tu tập…

 Hòa thượng Thích Đức Nghi đã mời và bảo lãnh các nhà sư đã từng tu tại Làng Mai, trong đó có các vị gốc Việt mang quốc tịch nước ngoài về tu viện Bát Nhã để chia sẻ pháp môn và đào tạo các vị xuất gia trẻ tu học theo mô thức Làng Mai. Hòa thượng Thích Đức Nghi cũng đề cử một đệ tử là thầy Thích Đồng Hạnh làm phụ tá để sinh hoạt và tu học chung với tăng thân và để giúp về việc hành chính.

 Trong vòng chưa đầy một năm, số lượng người trẻ về xuất gia và tập sự tu học tại Tu viện Bát Nhã đã lên đến hơn 300 người. Việc tuyển sinh được thực hiện nghiêm ngặt, hầu hết là những người trẻ tuổi tốt nghiệp đại học chính quy, có người có bằng thạc sỹ, tiến sỹ tình nguyện lựa chọn con đường tu tập của nhà Phật. Thượng tọa Thích Đức Nghi có ý định xây dựng Bát Nhã thành nơi tu học cho cả ngàn tăng ni…

 Không chỉ dành thời gian cả buổi sáng đi vòng quanh tu viện, chúng tôi còn trực tiếp trò chuyện với các tu sinh và cảm nhận được đây thực sự là nơi tu tập nghiêm túc, khắt khe. Chứng kiến buổi thiền của các tu sinh trẻ tuổi với sự giám sát của vị quản chúng tăng. Theo đó, thiền không chỉ hướng tới mục đích giúp tâm trí của tu sinh tĩnh lặng mà còn là hướng đến sự thanh lọc, loại bỏ các phiền não trong tâm trí, những ảnh hưởng tiêu cực xuất phát từ tham – sân – si...

 Rời tu viện Bát nhã ở Bảo Lộc tôi bị một ấn tượng mạnh về một trường phái tu tập bài bản nghiêm khắc, thanh tịnh gắn với những bài thuyết pháp của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Nhưng rồi không lâu sau đó, qua báo chí tôi được biết việc tu viện Bát Nhã bị tẩy chay vì thế lực thù địch “chống phá, gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc”, các tu sinh bị đuổi khỏi tu viện một cách thô bạo! Chuyện gì xẩy ra vậy trời!?

 Cố gắng tìm hiểu cội nguồn của sự thật, được biết: Trước đó, thiền sư Thích Nhất Hạnh cho xuất bản lá thư Làng Mai số 31 trong đó có đoạn: "Tại đất nước ta, cách tư duy trong đảng và trong chánh quyền, đường lối kinh tế của đất nước bây giờ đây đâu còn lấy chủ nghĩa Mác Xít làm khuôn vàng thước ngọc nữa. Đảng Cộng sản Việt Nam, có người đã nói, cũng nên đổi tên đi thôi, một cái tên mới như Đảng xã hội, Đảng đổi mới, Đảng dân chủ, Đảng cộng hòa, Đảng tự do, Đảng dân tộc... tên gì cũng được miễn không phải là cái tên cũ. Cái tên Đảng hiện giờ đang là một chướng ngại, gây hiểu lầm và tiếp tục nuôi dưỡng oán hận. Trong Đảng và trong guồng máy chính quyền chắc chắn đã có những vị suy nghĩ như thế mà chưa nói ra được. Có những vị trong Đảng cũng đã nghĩ tới việc thay quốc hiệu. thay vì sử dụng quốc hiệu Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, một cái tên quá dài ta có thể đổi lại là Cộng hoà Việt Nam hay tốt nhất là Việt Nam thôi…"

 Theo báo Công an Nhân dân online ra ngày 19/10/2009 thì đây là một trong những đề cập đến các vấn đề chính trị đưa đến đổ vỡ.

 Tháng 6/2008, thượng tọa Thích Đức Nghi đổi ý, không bảo lãnh các nhà sư có quốc tịch nước ngoài và không muốn tu viện Bát Nhã tu tập theo pháp môn Làng Mai nữa. Thượng tọa muốn tăng thân tu học theo pháp môn Làng Mai phải rời Bát Nhã.

 Ngày 08/08/2008, công an địa phương ra công văn trục xuất 397 tu sinh khỏi tu viện vì họ không còn có sự bảo lãnh cư trú của tu viện. Nhóm tăng ni sinh phái Làng Mai tiếp tục gửi thư kiến nghị đi các nơi nhưng không có kết quả.

 Trong ngôn ngữ của Ca xứ ta vẫn thường có câu: Dùng “biện pháp nghiệp vụ” mà không mấy ai hiểu được rằng, đó là những biện pháp gì. Cũng chính vì dùng “biện pháp nghiệp vụ” mà ông Huỳnh Văn Nén, ông Nguyễn Thanh Chấn dẫu không giết người vẫn phải thừa nhận mình giết người và phải tập đi tập lại hàng trăm lần cầm giao đâm vào hình nộm nạn nhân để tái dựng hiện trường để rồi phải nhận án tù chung thân. Cấm cãi!

 Thích Đức Nghi là một hòa thượng, hẳn ông phải thấu hiểu giáo lý của Nhà Phật và không phải ngẫu nhiên lại “đổi ý”, đổi trắng thay đen, không bảo lãnh cho các nhà sư có quốc tịch nước ngoài. Đằng sau quyết định đó phải có “biện pháp nghiệp vụ” của ai đó được thực thi.

 Thích Nhất Hạnh là một thiền sư, một học giả danh tiếng, ông là một giảng viên, nhà văn, nhà thơ, nhà khảo cứu, nhà hoạt động xã hội và nhà hoạt động hòa bình người Việt Nam. Danh tiếng của ông được cả thế giới biết đến nhưng ông không được chào đón ở quê nhà chỉ vì ông là nhà sư ngoài quốc doanh.

 

Saturday, January 8, 2022

NHỮNG TẤM HUÂN CHƯƠNG MỜ ÁM

 

Friday, 7 January 2022

NHỮNG TẤM HUÂN CHƯƠNG MỜ ÁM (Phạm Đình Trọng)

 


Những tấm huân chương mờ ám

Phạm Đình Trọng

07/01/2022

https://baotiengdan.com/2022/01/07/nhung-tam-huan-chuong-mo-am/

 

1. Huân chương nhà nước là sự ghi nhận của Tổ quốc và nhân dân với những đóng góp quí báu của cá nhân và tổ chức xã hội cho nhân dân, cho đất nước.

 

Là một giá trị tinh thần lớn lao mang tầm thời đại và quốc gia, mỗi huân chương đều mang bóng dáng một thời lịch sử của đất nước. Cá nhân và tổ chức xã hội được tặng huân chương nhà nước đều mang khí phách thời đại và tâm hồn sáng đẹp của con người thời đại đó.

 

Là hình thức ghi công cấp nhà nước, cấp cao nhất, việc xét tặng huân chương được tiến hành dân chủ, công khai, thận trọng, kĩ càng, xác đáng, đòi hỏi phải có thời gian khẳng định công trạng và không bị giới hạn thời gian xét tặng.

 

Cho đến nay việc xét tặng huân chương nhà nước cho những cá nhân và tổ chức có đóng góp cao cả cho Tổ quốc và nhân dân ở những thời lịch sử đã lùi xa, từ kháng chiến chống Pháp đến chiến tranh giữ nước ở biên giới Tây Nam, ở biên giới phía Bắc vẫn đang được xem xét và trao tặng. Cần có thời gian khẳng định để tấm huân chương nhà nước cao quí, thiêng liêng có giá trị lâu bền cùng lịch sử không được phép trao nhầm, để tấm huân chương cao quí không trở thành tầm thường, nhảm nhí.

 

Từ đó càng thấy rõ việc vội vã, hấp tấp, ngang tắt trao tặng huân chương Lao Động, huân chương nhà nước do Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng kí cho Việt Á, một công ty chỉ như bóng ma, tồn tại vật vờ, kinh doanh manh mún, thủ công, còn trong bóng tối vô danh, hoàn toàn không có bề dày lao động và đóng góp, chỉ chứng tỏ có một quyền lực vô song đã mang quyền uy nhà nước ra giúp Việt Á có tấm huân chương nhà nước cao quí, mạ vàng giả cho cái tên Việt Á, che giấu, lập liếm những hành tung kinh doanh mờ ám, gian dối và tội ác của Việt Á.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2022/01/A2-696x535.jpg

Huân chương Lao động hạng ba’ do ông Nguyễn Phú Trọng ký trao tặng công ty Việt Á. Ảnh trên mạng

 

Đến nay đã nhanh chóng lộ ra không những là một công ty tội ác mang tính mạng gần trăm triệu người dân ra kinh doanh kiếm lời, Việt Á trong vụ cung cấp kit giả còn là công cụ, là sân sau của một thế lực nhà nước mafia trong chính quyền. Thế lực nhà nước mafia đó dùng quyền lực nhà nước biến Việt Á, một cơ sở kinh doanh cò con, manh mún, mua đầu chợ bán cuối chợ thành công ty quốc gia, thành cơ sở khoa học cấp nhà nước được độc quyền sản xuất kinh doanh kit giả xét nghiệm virus SARS-CoV-2.

 

Là sân sau của thế lực nhà nước mafia, bộ kit giả Việt Á không thể phát hiện virus SARS-CoV-2 được bán giá cao gấp chục lần giá bộ kit đạt chuẩn WHO của thế giới.

 

Là sân sau của thế lực nhà nước mafia, nhà nước phải dốc hàng ngàn tỉ tiền ngân sách ra mua giá cao bộ kit giả Việt Á. Dân phải vét đồng tiền sống còm cõi ra mua giá cao bộ kit giả Việt Á.

 

Là sân sau của thế lực nhà nước mafia, gần trăm triệu dân suốt mấy tháng ròng hàng ngày bị đè ngửa ra ngoáy mũi bằng bộ kit giả Việt Á và công cụ bạo lực nhà nước được huy động tổng lực ra xăng xái, hùng hổ phá cửa xông vào nhà lôi dân ra ngoáy mũi dân bằng kit giả Việt Á chỉ để giúp Việt Á tăng số lượng tiêu thụ kit giả, tăng lợi nhuận bất chính cho thế lực nhà nước mafia đội lốt Việt Á.

 

Là sân sau của thế lực nhà nước mafia, Việt Á mới được độc quyền, một mình một chợ sản xuất kinh doanh kit giả. Thị trường thế giới tràn ngập kit chất lượng cao đạt chuẩn WHO, giá bán thấp nhưng các doanh nghiệp xuất nhập khẩu Việt Nam không được cấp phép nhập khẩu, dành thị trường Việt Nam cho kit giả Việt Á.

 

Là sân sau của thế lực nhà nước mafia, cả bộ máy nhà nước phòng chống dịch Covid-19 do Thủ tướng đứng đầu hối hả, gấp gáp sử dụng bộ kit giả Việt Á không thể phát hiện virus SARS-CoV-2 vào phòng chống dịch làm cho dịch bệnh bùng phát và lan nhanh ra cả nước. Hơn ba mươi ngàn người dân chết dịch. Hơn ba chục ngàn mạng sống của người dân bị dịch bệnh cướp đi, có bàn tay tội ác của Việt Á.

 

Không là sân sau của thế lực nhà nước mafia, không có thế lực nhà nước mafia bảo kê, không thể có bộ kit giả Việt Á. Để bảo kê cho bộ kit giả Việt Á, Bộ Khoa học Công nghệ sốt xắng, mau mắn họp báo tung tin giả bộ kit Việt Á được tổ chức Y tế thế giới WHO chấp thuận, được bộ Y tế nước Anh cấp chứng chỉ đạt chuẩn châu Âu, được 20 nước trên thế giới kí hợp đồng mua.

 

Để bảo kê cho bộ kit giả Việt Á, bộ Y tế tức tốc cấp giấy phép quốc gia cho kit giả Việt Á lưu hành trên cả nước.

 

Có sự bảo kê ở cấp Bộ, cấp Chính phủ thì dúm nhân viên lao động chân tay, chỉ biết chạy mánh, chỉ quen buôn đầu chợ bán cuối chợ của Việt Á mới có được không gian tung hoành, tạo ra trong bóng tối hàng trăm triệu bộ kít giả cung cấp cho cả nước, thu về hàng ngàn tỉ tiền lời.

 

Bảo kê cho bộ kit giả Việt Á là cấp Bộ trưởng của nhiều bộ. Bộ trực tiếp tham gia nhưng giấu mặt vạch đường đi nước bước cho Việt Á và ra mặt bảo kê Việt Á. Những Bộ trưởng đó mới thực sự là chủ mưu, là ông chủ thực sự của bộ kit giả Việt Á. Việt Á chỉ là sân sau của những ông chủ có quyền lực nhà nước nhưng giấu mặt mà thôi. Bộ dây máu ăn phần giúp Việt Á độc quyền kit giả, giúp mạ vàng giả tên tuổi Việt Á bằng tấm huân chương nhà nước.

 

Cùng Việt Á kiếm lời ngàn tỉ tiền trên tính mạng người dân là mấy ông có quyền lực Bộ trưởng thành viên Chính phủ chứ không thể là cấp vụ. Nếu còn chút liêm sỉ thì những Bộ trưởng đó phải từ chức nhận trách nhiệm và cứu vãn danh dự, sĩ diện cho Chính phủ. Nhưng không. Mấy ông Bộ trưởng đó đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau và ông Bộ trưởng y tế Nguyễn Thanh Long còn lên mặt đạo đức: Lợi dụng dịch bệnh để trục lợi làm xói mòn lòng tin với ngành! Trơ tráo đến thế là cùng!

 

Vụ kit giả Việt Á bị phanh phui, tội ác Việt Á phải đối mặt với pháp luật, chỉ có mấy con dê tế thần cấp vụ bị lôi ra chịu trận cùng Việt Á.

 

2. Từ tấm huân chương Lao Động mờ ám của Việt Á, cả một nhánh quyền lực nhà nước vội vã, hấp tấp, mau lẹ tạo ra tấm huân chương nhà nước giúp Việt Á từ vô danh thành doanh nghiệp khoa học công nghệ lừng lẫy, che giấu, lấp liếm việc kinh doanh tội ác, buộc phải liên tưởng tới tấm huân chương Chiến Công hạng nhất cũng được vội vã đến thần tốc trao tặng ba công an được tuyên dương là chết cháy khi tấn công vào giấc ngủ của dân, tấn công vào cuộc sống lao động bình yên của dân.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2022/01/A1-696x814.jpg

Ảnh chụp màn hình báo PLTP

 

Từ tấm huân chương Lao Động vội vã, hấp tấp trao cho sự nghiệp gian dối của Việt Á, từ việc vội vàng đến mất tỉnh táo, thần tốc bất thường trao tấm huân chương Chiến Công hạng nhất cho ba công an non kém nghiệp vụ dẫn đến chết chùm lãng nhách ở làng Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội đêm 9.1.2020 cho người dân thấy rõ sự dàn dựng vụng về, thô thiển của bộ Công an tạo ra ba tấm huận chương Chiến Công hạng nhất cũng chỉ nhằm che giấu việc sử dụng bạo lực nhà nước bất chính, man rợ với dân.

 

Chết lãng nhách vì cảnh sát cơ động là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ trực thuộc bộ Công an. Khí tài được trang bị hiện đại nhất, uy lực mạnh nhất, hiệu quả nhất. Con người không những được rèn luyện tinh thông kĩ năng chiến đấu, kĩ năng vượt mọi trở ngại, mọi địa hình mà còn được trang bị công cụ bảo vệ tính mạng an toàn nhất. Vậy mà ba cảnh sát cơ động tinh nhuệ nối nhau rơi xuống cái giếng trời cỏn con rồi khoanh tay chịu chết chùm, chết thui ở đáy giếng trời thiếu ô-xy, lửa không thể cháy dữ. Ba ngàn cảnh sát cơ động vãi đạn như mưa hoàn toàn làm chủ diễn biến trận tấn công dân làng Hoành. Dân không thể ló mặt ra khỏi cửa. Một thân xác chết thành than phải ngùn ngụt cháy cả giờ. Vậy mà ba ngàn cảnh sát cơ động, đội hình san sát bỏ mặc ba đồng đội chết cháy thành than!

 

Bạo lực nhà nước bất chính vì huy động lực lượng bạo lực khổng lồ, hành xử quá man rợ với dân. Rầm rập xe bọc thép, xe đặc chủng, xe trang bị vũ khí điện tử rải kín đường làng. Cả trung đoàn cảnh sát cơ động bộ Công an với hơn ba ngàn cảnh sát chiến đấu trang bị hiện đại từ đầu đến chân, trùng trùng lớp lớp vòng trong vòng ngoài bủa vây đánh vào thôn Hoành nhỏ bé, bình yên xã Đồng Tâm, Mỹ Đức, ngoại thành Hà Nội, đánh vào người dân chỉ có cày, cuốc, chỉ có tình yêu máu thịt với mảnh đất thấm đẫm mồ hôi người dân thôn Hoành để làm ra hạt lúa, hạt ngô cho xã hội.

 

Lão nông Lê Đình Kình không những là người dân lương thiện, vô tội, chưa hề bị truy tố hình sự mà còn là lão thành cách mạng, đảng viên chưa hề bị kỉ luật đảng, đang sinh hoạt đảng trong chi bộ thôn Hoành, đảng bộ xã Đồng Tâm bị bắn chết ngay trên giường ngủ. Nhiều nông dân vô tội làng Hoành bị đạn công an bắn thủng bụng, trúng sọ, gãy xương.

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2022/01/A3.jpg

Quyết định về việc truy tặng huân chương chiến công.  Ảnh trên mạng

 

Dàn dựng vụ tấn công bất minh, bất chính thôn Hoành thì phải dàn dựng vụ chết cháy của ba công an trong vụ tấn công thôn Hoành nhằm đổ tội cho người dân chống người thi hành công vụ, biện minh cho cuộc động binh phạm pháp, công an cũng dàn dựng ra ba tấm huân chương công trạng cao nhất.

 

Công an nổ súng giết dân thôn Hoành diễn ra rạng sáng 9.1.2020. Ngay hôm sau, 10.1.2020 có ngay quyết định do Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng kí tặng huân chương Chiến Công hạng nhất trao tặng cho ba công an chết cháy khi tấn công vào giấc ngủ của dân. Trao tặng thần tốc đến bất thường, đến phi logic ba huân chương Chiến Công hạng nhất cho ba công an tinh nhuệ chết lãng nhách cho thấy:

 

– Ba cái chết được nhận huân chương, cả tên tuổi của ba cái chết đã có từ khi xây dựng phương án tấn công dân làng Hoành, từ trước khi công an vãi đạn bắn giết dân làng Hoành.

 

– Mọi cuộc nội chiến đổ máu dân, mọi hành động bạo lực nhà nước đánh vào dân, giết dân vô tội đều là thảm hoạ của dân tộc, của lịch sử, đều là tội ác của nhà nước phát động nội chiến, phát động bạo lực tấn công vào dân, là nỗi đau muôn đời của dân tộc, không thể là chiến công của bất cứ ai còn chút lòng yêu nước thương nòi.

 

Trao huân chương Lao Động cho công ty ma Việt Á kinh doanh lưu manh, gian dối, gây tội ác với dân là vết nhơ muôn đời của một nhà nước bị phe nhóm lợi ích lũng đoạn.

 

Tặng huân chương Chiến Công hạng nhất cho những công an tham gia bắn giết dân lương thiện là nỗi đau muôn đời của một dân tộc, của một nền văn hoá lấy tình thương yêu đùm bọc giống nòi làm lẽ tồn tại.

Thursday, January 6, 2022

Phó Đô đốc Hải quân Mỹ Aucoin bị sa thải

 

Phó Đô đốc Hải quân Mỹ Aucoin bị sa thải

Phó Đô đốc Joseph Aucoin, ngày 18 tháng Sáu 2017.

NGUỒN HÌNH ẢNH,REUTERS

Chụp lại hình ảnh,

Phó Đô đốc Joseph Aucoin sắp nghỉ hưu và rời khỏi cương vị của mình trong vài tuần tới

Hải quân Mỹ vừa miễn nhiệm Phó Đô Đốc Joseph Aucoin khỏi cương vị Tư lệnh Hạm đội 7 sau một loạt những vụ va chạm tàu chiến ở Châu Á.

Mười thủy thủ vẫn mất tích sau khi khu trục hạm USS John S McCain va chạm với một chiếc tàu chở dầu gần Singapore vào hôm thứ Hai.

Các giới chức hải quân cho hay thi thể người được tìm thấy trong các khoang kín trên tàu hiện đang đậu ở cảng Singapore.

Đây là tai nạn thứ tư xảy ra trong năm nay.

(Chiếc Tàu này tên là John Mc Cain ,)

Tuesday, January 4, 2022

Frank Snepp: Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ở Việt Nam

 

Frank Snepp: Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ở Việt Nam

  • Tina Hà Giang
  • Gửi bài cho BBC từ California, Hoa Kỳ
Frank Snepp
Chụp lại hình ảnh,

Năm nay 78 tuổi, ông Frank Snepp trả lời phỏng vấn của BBC tại Nam California vào cuối tháng 10/2021

Ngày 30/4/1975, Frank Snepp đứng trên nóc Tòa Đại Sứ Mỹ, thất thần chờ chiếc trực thăng cuối cùng đến bốc ông, đưa ra chiến hạm USS Denver, rời Nam Việt Nam, đất nước ông đã phục vụ hai lần, 1969-1972 và 1972-1975.

Nhà phân tích chính về chiến lược Bắc Việt của CIA trong Cuộc chiến Việt Nam trở về Mỹ nhưng có lẽ chưa bao giờ 'rời khỏi' Việt Nam. Giờ đây 78 tuổi, Frank Snepp sống một mình trong một chung cư ở West Los Angeles với con chó nhỏ.

Trong phòng làm việc chứa đầy dấu tích của hai chuyến công tác đã thay đổi cả đời mình, Frank Snepp cho chúng tôi biết ông đang viết một cuốn sách nữa về cuộc chiến VN, và cũng đang làm việc với một hãng phim của Úc về sự tham gia của ông trong cuộc chiến này.

Đã gần 50 năm rồi thì còn gì để viết thêm trong sách nữa?

"Tôi còn bị dằn vặt nhiều về những gì đã xảy ra. Tôi thấy mình còn nợ Việt Nam một món nợ tinh thần. Khuôn mặt của bạn bè, người thông dịch, những người đã cộng tác và trung thành với Hoa Kỳ, kể cả những điệp viên, bị bỏ lại trong những ngày cuối cùng hoảng loạn ấy đến giờ vẫn ám ảnh tôi trong những giấc mơ…'' Ông tâm sự.

'Ngày cuối cùng của Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu ở Sài Gòn' mở đầu loạt bài Trò chuyện với Frank Snepp chúng tôi thực hiện cho BBC tại Nam California vào cuối tháng 10/2021.

Đầu tiên là câu hỏi về tình hình Nam VN trước ngày 25/4, khi Frank Snepp đưa ông Nguyễn Văn Thiệu rời khỏi thủ đô Sài Gòn.

Frank Snepp: Ngày 25/4/1975, còn bốn ngày nữa là chiến tranh kết thúc, tình hình thật hỗn loạn. Chúng ta [Mỹ - BBC] chưa thực sự bắt đầu cuộc di tản đáng kể nào. Đã có một số người Mỹ được đưa ra khỏi VN, nhưng nhiều người Việt đã không tìm được đường đi vì Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin tin rằng sẽ có một thỏa thuận với Bắc Việt, và từ đó Mỹ có thể dễ dàng giúp một số người Việt di tản. Ông Martin tin rằng chỉ cần đưa ông Nguyễn Văn Thiệu khỏi hiện trường, thì sẽ có được thỏa thuận, bất kể những gì điệp viên giỏi nhất của VNCH đã cảnh báo trước đó.

Ông Thiệu đã từ chức hôm 21/4. Ông bị áp lực từ chức vì Đại sứ Martin đưa cho ông xem một nghiên cứu tôi đã thực hiện cho CIA. Nghiên cứu cho thấy nhiều người ở Sài Gòn muốn lật đổ Thiệu vì tình hình chiến sự rất tồi tệ. Lực lượng 140 ngàn quân Bắc Việt đang bao quanh Sài Gòn.

Từ chức rồi nhưng ông Thiệu vẫn chưa ra đi và vẫn còn ảnh hưởng. Phe cộng sản Bắc Việt không biết điều gì sẽ xảy ra. Họ không rõ liệu ông có tìm cách nắm quyền trở lại. Đối thủ chính trị của ông Thiệu, như Nguyễn Cao Kỳ, cũng không biết ông Thiệu sẽ có dở trò gì để tiếp tục quay lại nắm quyền. Trước tình hình đó, ông Trần Văn Hương, tổng thống mới lên thay ông Thiệu, đến gặp đại sứ Martin nhờ đưa ông Thiệu rời khỏi hiện trường, vì sự có mặt của ông lúc đó tại VN, theo ông Hương, bị đánh giá là khiến cho tình thế khó lường.

Ông chính thức nhận được lệnh phải đưa ông Thiệu rời khỏi VN lúc nào, trong hoàn cảnh ra sao?

Frank Snepp: Đại sứ Martin đến gặp ông Thomas Polgar, Trưởng Văn phòng CIA tại Sài Gòn, thượng cấp của tôi, 24/4, một ngày trước khi chúng tôi đưa ông Thiệu đi. Ông Martin nói phải làm thế, vì ông Thiệu đang là yếu tố gây ra rối loạn.

Chụp lại video,

Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ở Việt Nam

Ông Thiệu lúc ấy buồn khủng khiếp. Ông Hoàng Đức Nhã, em họ của ông ấy khuyên ông đừng có động tĩnh gì, hãy giống như Napoléon ở Elba, ngồi yên và chấp nhận số phận. Bà Thiệu thì lo rằng ai đó sẽ sát hại gia đình bà hoặc chồng bà, và đã rời khỏi VN, bay qua Bangkok.

Tối ngày 24/4, Đại sứ Martin bắt đầu làm việc với CIA để di tản ông Thiệu. Việc đưa ông Thiệu đi khỏi Việt Nam lúc đó là một trong những hoạt động nguy hiểm nhất mà CIA chúng tôi phải thực hiện.

Tại sao việc đưa ông Thiệu rời khỏi VN lại là một công tác nguy hiểm như vậy, thưa ông?

Frank Snepp: Sếp tôi, ông Polgar sau này kể lại rằng việc đưa ông Thiệu đi diễn ra rất nhịp nhàng, nhưng điều đó không hoàn toàn đúng. Việc ông Polgar nói là nhịp nhàng là việc thu xếp sao để có một chiếc máy bay. Đó là chiếc máy bay mà chính ngài đại sứ từng dùng khi đi ra nước ngoài. Nó là chiếc máy bay tầm ngắn, nhưng có thể bay đến Đài Loan, nơi mà anh trai ông Thiệu làm đại sứ, vì vậy được cho là một nơi trú ẩn an toàn cho ông Thiệu. Chiếc máy bay đó được đưa đến, và giấu kín trong một khu của phi trường Tân Sơn Nhất.

Bí mật là điều tối quan trọng trong việc đưa ông Thiệu đi, chúng tôi lo là nếu ai đó, như ông Nguyễn Cao Kỳ, biết được việc này, họ có thể thực hiện một cuộc đảo chính vào phút cuối và ông Thiệu có thể bị ám sát.

Tình hình như thế nào trong ngày 25/4, ngày ông Thiệu được CIA đưa ra khỏi VN, ông còn nhớ không?

Frank Snepp: Một số việc xảy ra sáng ngày 25/4 khiến tình hình thêm rối rắm. Người Nga phản hồi đề nghị của Mỹ, nói rằng có vẻ như Bắc Việt sẽ không cố làm bẽ mặt Hoa Kỳ. Henry Kissinger, cố vấn an ninh đặc biệt của Tổng thống Ford, diễn giải thông điệp này của Liên Xô là chúng ta (Hoa Kỳ) vẫn còn thời gian để thương lượng một thỏa thuận với Bắc Việt. Một lần nữa, đây là một phán đoán hết sức sai lầm. Nhưng việc đưa ông Thiệu đi khỏi VN lúc đó với hai ông Kissinger và Martin là một phần của kế hoạch biến cuộc dàn xếp chính trị mà họ nghĩ là sẽ có ngày thành hiện thực. Vì vậy, sáng hôm đó có sự phấn khích rất lớn, với suy nghĩ là phe Liên Xô cũng đang chuẩn bị cho điều này, bắt phía Bắc Việt phải có một thỏa thuận nào đó.

Yếu tố thứ hai tạo ra căng thẳng lớn ngày hôm đó, là chúng tôi nhận được tin từ Hà Nội - một tín hiệu giả, rằng Bắc Việt sẵn sàng cho phép Tòa Đại sứ Hoa Kỳ ở lại Sài Gòn sau khi ngừng bắn. Điều đó có nghĩa là có vẻ như Bắc Việt sẽ không xóa sổ miền Nam VN, họ sẽ cho phép một chính phủ Nam VN được tồn tại ngay cả khi Bắc Việt chiếm xong được Sài Gòn. Và nếu chính phủ này tồn tại, thì Tòa Đại sứ Hoa Kỳ có thể tiếp tục hoạt động tại Sài Gòn. Vì vậy, giới lãnh đạo nuôi kỳ vọng vào sáng 25/4, là đơn giản chỉ cần ông Thiệu biến mất, thì một phép màu sẽ xảy ra.

Nguyễn Văn Thiệu

NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP'S BOOK

Chụp lại hình ảnh,

TT VNCH Nguyễn Văn Thiệu (bìa phải) trong một cuộc họp với Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin, người thứ nhì trong hình từ phải sang, đang nhìn vào ông.

Chiều hôm đó, sếp CIA Polgar và đại sứ Martin bảo tôi là phải tham gia vào điệp vụ này. Tôi sẽ là tài xế của ông Thiệu, và đi cùng xe với ông Thiệu sẽ có cựu Thiếu tướng Charles Timmes, người đã giải ngũ, hiện đang làm việc cho CIA, và cũng là người biết ông Thiệu rất rõ.

Chuyến đi cuối cùng của ông Thiệu ra phi trường:

Cựu Thủ tướng Trần Thiện Khiêm được thu xếp làm thành phần của đoàn xe này. Ông Khiêm sẽ ngồi trong chiếc xe đi đầu, do một đồng nghiệp CIA của tôi cầm tay lái. Sếp tôi, ông Tom Polgar, sẽ ngồi trong chiếc xe đi đầu đó. Ông Polgar cũng đã mời một sĩ quan cảnh sát cao cấp của VNCH tham gia công tác này, vì ông dự trù là lỡ đoàn xe bị chặn trên đường đến phi trường Tân Sơn Nhất, thì sẽ có sẵn một sĩ quan cảnh sát cấp cao của Nam VN giúp chúng tôi thoát hiểm. Lúc đó những con đường quanh nơi ông Thiệu trú ẩn, cách không xa phi trường Tân Sơn Nhất lắm, đã bị chặn khắp nơi, và với giới nghiêm, không ai được ra khỏi nhà khi màn đêm buông xuống.

Chương trình là chúng tôi sẽ lái xe khoảng 10 phút từ điểm hẹn đến một khu vực đen kịt không thắp đèn của Tân Sơn Nhất. Chúng tôi phải di chuyển trong bóng tối, và phải đưa hai ông Thiệu, Khiêm an toàn lên máy bay.

Nhận được lệnh vào khoảng 5 giờ chiều hôm đó, tôi vô cùng lo lắng, vì biết có nguy cơ rất lớn là có thể sẽ có nỗ lực ngăn chặn đoàn xe, và chúng tôi có khi sẽ phải nổ súng để thoát. Vì vậy tôi dấu vũ khí trong túi và một khẩu súng lục bên dưới chỗ ngồi. Tất cả những người Mỹ khác tham gia vào điệp vụ này, và những người đi cùng xe với ông Trần Thiện Khiêm, cũng trang bị vũ khí, sẵn sàng cho một cuộc đọ súng khủng khiếp.

Không ai có ảo tưởng nào, rằng nếu thực sư có âm mưu đảo chính, hoặc âm mưu ám sát ông Thiệu, chúng tôi sẽ thoát hiểm dễ dàng. Bởi chúng tôi nghĩ rằng bất cứ kẻ nào tìm cách ngăn chặn đoàn xe cũng sẽ bị trang bị vũ khí tận răng. Kẻ thù ở khắp nơi. Quân đội Bắc Việt lúc ấy chỉ còn cách Sài Gòn khoảng 20 phút.

Bối cảnh xung quanh việc đưa ông Thiệu ra khỏi VN đã diễn ra như thế nào, thưa ông?

Tân Sơn Nhất

NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP'S BOOK

Chụp lại hình ảnh,

Phi trường Tân Sơn Nhất những ngày cuối cùng của VNCH

Nguyễn Cao Kỳ

NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP'S BOOK

Chụp lại hình ảnh,

Frank Snepp (bìa phải) và Tướng Nguyễn Cao Kỳ (giữa)

Frank Snepp: Khi đoàn xe bắt đầu đi, dọc theo ngoại ô Sài Gòn tên lửa bắn vút lên trời. Và khi tập trung tại tư dinh của Thủ tướng Trần Thiện Khiêm tại Bộ Tổng Tham Mưu của VNCH, điểm khởi đầu của cuộc hành trình, khá gần Tân Sơn Nhất, qua radio chúng tôi nghe thấy tiếng đạn nổ, dấu hiệu cho thấy đang chạm súng ngay tại Tòa Đại sứ Hoa Kỳ ở trung tâm Sài Gòn, cách đó khoảng năm dặm.

Tình hình lúc đó căng thẳng khủng khiếp. Sếp tôi, ông Polgar đã quên viết giấy thông hành (parole) cho ông Thiệu. Thời đó, nếu muốn được Hoa Kỳ bảo trợ và di tản, bạn phải có giấy thông hành, nhưng trong lúc vội vàng, ông Polgar đã quên. Vì thế Polgar và tướng Timmes hôm ấy phải bước vào căn nhà nơi mọi người tụ họp, loay hoay ký giấy tờ để ông Thiệu có thể hợp pháp đáp chuyến máy bay của Hoa Kỳ rời Việt Nam. Khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Chiếc xe tôi lái là xe của Tòa Đại sứ đã được ngụy trang. Chúng tôi đã thay bảng số để nó trông giống như một chiếc xe ngoại giao bình thường. Tất cả xe khác cũng được ngụy trang tương tự. Chúng tôi làm thế để giảm thiểu nguy hiểm.

Ông Thiệu đợi chúng tôi ở một ngôi nhà gần đó. Tôi thì đứng bên ngoài căn nhà ở điểm hẹn, chờ ông đến. Tôi nhớ là ông Thiệu đến bằng xe Mercedes, nhưng có người nói là ông Thiệu đi bộ tới. Ông Thiệu trang phục đẹp đẽ, trông như một người mẫu của tạp chí Quý ông Lịch lãm (Gentlemen's Quarterly) vùng Viễn Đông. Tóc ông vuốt ngược ra đằng sau, và mặt bôi kem, trông ông cực kỳ ấn tượng và tự chủ.

Nhưng người bạn của chúng tôi, vị cựu tổng thống, đã uống một chút, vì từ người ông tôi ngửi thấy mùi rượu whisky và mùi nước hoa đắt tiền. Tôi nhớ rõ như in điều này, bởi vì cảm quan của tôi lúc ấy cực kỳ bén nhậy, tôi cảm nhận được mọi thứ quanh mình, được môi trường chung quanh, rằng bóng tối lúc đó đang buông xuống và những loạt đạn pháo đang được bắn ra, tên lửa xẹt qua lại, chỉ cách đó một quãng ngắn.

Hai ông đến gần đoàn xe và ông Thiệu chui vào sau xe của tôi. Tướng Timmes, người Mỹ được cử tháp tùng ông Thiệu, cũng là một người bạn cũ của ông, cùng ngồi ghế sau với ông ấy. Tôi nhớ là hình như một hay hai vệ sĩ của ông Thiệu cũng đã ngồi vào phía sau. Tôi không nhớ rõ lắm là vì lúc đó đang ngồi ghế tài xế và luôn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, để xem có ai tiến gần đến xe của chúng tôi từ hai bên. Chỉ nhớ rõ là tướng Timmies ngồi cạnh ông Thiệu, và trước khi tôi kịp tra chìa khóa vào xe, một vài phụ tá của ông Thiệu từ đâu xuất hiện khiêng những chiếc vali. Họ mở cửa sau xe của tôi và bỏ vali vào.

Trong cuốn 'Decent Interval' ông viết là những chiếc vali này chứa đôla hay vàng, ông có thể nói rõ về việc này?

Frank Snepp: Khi viết phiên bản đầu tiên của hồi ký về sự kiện này, tôi nói mình nghe thấy tiếng kim loại va vào kim loại. Trước đó, tôi cũng đã được nghe nói rằng ông Thiệu có thể sẽ mang theo một số vàng của ông lên xe khi ra đi. Thực thế, ông Polgar, cấp trên của tôi, người sắp đặt tất cả mọi việc, đã nói điều này có thể xảy ra. Sau này có rất nhiều tranh cãi về việc những vali đó có vàng không. Tôi phải nói cho bạn biết điều này, là không ai biết chắc về việc này ngoại trừ ông Thiệu, tôi, và có thể một vài người khác.

Tất cả những người bình luận về sự việc, gồm cả ông Polgar, cũng không biết rõ. Tôi là người ngồi trong xe, tôi thấy mọi người bước ra từ bóng tối và tôi thấy họ bỏ vali vào xe và nghe thấy tiếng chạm của kim loại từ những vali đó. Nhân tiện, tôi cũng muốn nói thêm là tôi chưa bao giờ có ý nói là ông Thiệu mang vàng từ Ngân khố Quốc gia đi theo. Tôi nghĩ ông chắc chắn đã mang theo một số tài sản của riêng mình, bởi vì ông không chắc sẽ bao giờ quay trở lại Việt Nam. Vì vậy, điều đó hoàn toàn hợp lý. Ngoài ra, Ngân khố Quốc gia của VNCH vẫn nằm nguyên trong Ngân hàng Quốc gia ở Sài Gòn.

Đoàn xe đưa ông Thiệu và tùy tùng đi có đông không, và khung cảnh Sài Gòn lúc đó thế nào?

Frank Snepp

NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP'S BOOK

Chụp lại hình ảnh,

Frank Snepp trên nóc Toà Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn trước ống kính phóng viên BBC của Anh Quốc thời đó

Frank Snepp: Đoàn có bốn chiếc xe. Xe chở ông Khiêm đi đầu, xe tôi là xe thứ hai, có chiếc xe thứ ba, và tôi nghĩ còn có một chiếc xe thứ tư đi theo sau chúng tôi. Khi chúng tôi ra khỏi khu Bộ Tổng Tham Mưu hướng tới phi trường Tân Sơn Nhất, thì đã khoảng bảy hoặc tám giờ tối. Đường phố tương đối vắng vẻ, ngoại trừ các trạm kiểm soát. Nhìn đâu tôi cũng thấy trạm kiểm soát. Quân lính miền Nam VN và cảnh sát có mặt khắp nơi. Và nỗi lo sợ của chúng tôi là, một trong những người ở các kiểm soát này sẽ tìm cách làm nên lịch sử, ngăn chặn đoàn xe và giết chết ông Thiệu. Tôi được giao trọng trách đưa ông an toàn ra khỏi VN, và tôi cảm được trách nhiệm nặng nề khủng khiếp này.

Khi xe chuyển bánh, tướng Timmes bắt đầu trò chuyện với ông Thiệu. Họ nhắc lại chuyện ngày xưa, lúc ông Thiệu còn là tư lệnh Quân khu I, một trong những vùng phe cộng sản hiện đang chiếm giữ. Và ngay giữa lúc đó, tướng Timmies giới thiệu tôi với ông Thiệu, nói tôi là nhà phân tích giỏi nhất của Tòa Đại sứ, và vì thế, ông Thiệu đang được một 'tài xế hạng sang' chở ra phi trường. Ông Thiệu nói đùa một cách mơ hồ rằng tài xế ở đây lái xe giỏi hơn ở Bangkok nhiều, và tài xế ở Bangkok khá bạt mạng. Đó là cảnh tượng kỳ quái nhất mà bạn có thể hình dung được. Tôi thực sự sững sờ trước cuộc trao đổi qua đó ông Thiệu trông có vẻ rất thoải mái, nhưng đồng thời, cũng rất căng thẳng. Tôi có thể nhìn thấy gương mặt của ông trong gương chiếu hậu.

Đoàn xe phóng về phía trước, chúng tôi qua một trạm kiểm soát, một trạm nữa, và được vẫy tay cho đi. Có ông đại tá cảnh sát người Việt ngồi trong chiếc xe dẫn đầu vẫy tay chào và dẫn đường, không ai nhìn xem trong đoàn xe có những ai. Tôi nghĩ có lẽ họ nghĩ đây là một đoàn xe ngoại giao đang trên đường đến một cuộc họp ngoại giao nào đó. Họ không nhận ra rằng chúng tôi đang đưa cựu Thủ tướng Chính phủ và cựu tổng thống của đất nước họ đến nơi an toàn.

Khi đến gần phi trường, chúng tôi đi ngang qua đài tưởng niệm có hàng chữ "Sự hy sinh cao cả của đồng minh sẽ không bao giờ bị lãng quên'', được xây để tưởng niệm những người lính Mỹ đã chết ở VN. Khi xe vượt hẳn khỏi qua nơi này, tôi chợt liếc vào gương chiếu hậu, và nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ông Thiệu.

Sau này, một số người không có mặt ở đó bàn rằng ông Thiệu chắc chẳng bao giờ khóc. Tại sao không? Ông ấy đang rất đau buồn. Ông đang mất đi đất nước của mình. Ông giống như Napoléon bị đày lên đảo Elba. Ông hoàn toàn là một kẻ lưu vong. Ông bị mọi người ghét. Người Mỹ cho rằng ông là chướng ngại vật của một thỏa thuận có thể cứu mạng sống của mọi người, muốn tống cổ ông đi, địch thủ chính trị muốn giết ông, và ông bị người tham gia vào công tác này ghét bỏ.

Cảm nhận của cá nhân ông về ông Nguyễn Văn Thiệu lúc đó ra sao?

Frank Snepp: Tôi không ghét ông ấy. Tôi chỉ đơn giản muốn ông được an toàn đến sân bay. Nhưng tôi không có ảo tưởng nào về sự thù địch mà ông Thiệu phải đối diện ở khắp nơi. Với tư cách cá nhân tôi vô cùng xúc động khi thấy một người đang lâm cảnh tột cùng tuyệt vọng. Tôi cũng kinh ngạc thấy ông có thể tự chủ được đến vậy. Ý tôi là, đang phải đối mặt với sự sỉ nhục lớn nhất mà bất kỳ tổng thống nào của một nước phải đối mặt mà ông vẫn kiềm chế được, nhưng lại rơi nước mắt cho những người Mỹ đã hy sinh ở VN. Khoảnh khắc ấy tôi không bao giờ quên.

Đoàn xe tiếp tục đi. Có lúc chúng tôi bị chặn lại. Thấy ông đại tá cảnh sát người Việt trong xe đi đầu nói chuyện với những người ở trạm kiểm soát, tôi đã nghĩ chết cha, có thể gặp chuyện rồi, đây có thể là lúc súng sẽ nổ và mọi người sẽ chết. Nhưng chúng tôi được vẫy tay cho đi. Rồi cũng đến khu vực của phi trường, nơi chúng tôi sẽ bàn giao ông Thiệu, ông Khiêm và những người còn lại trong nhóm họ. Tất cả đèn thình lình tắt ngúm. Trời tối đen như mực. Tôi làm mờ đèn xe đi như được yêu cầu và cứ thế lái trong bóng tối, không nhìn thấy gì.

Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu tháng Hai 1975

NGUỒN HÌNH ẢNH,GETTY IMAGES

Chụp lại hình ảnh,

Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu hồi tháng Hai 1975

Bỗng nhiên, ngay phía trước xe, trong bóng tối mù mờ, tôi thấy sếp Polgar đang chạy xuống phi đạo. Xe tôi suýt nữa đụng vào ông. Tôi thắng gấp và mọi người ở đằng sau bay về phía trước, đập vào lưng ghế của tôi. Ông Thiệu và tướng Timmes bị trượt khỏi ghế ngồi. Quang cảnh lúc ấy giống một khúc phim hài, nhưng đồng thời cũng rất khủng khiếp. Tôi xin lỗi, và xe nhích về phía trước.

Nguyễn Văn Thiệu

NGUỒN HÌNH ẢNH,ẢNH TƯ LIỆU

Chụp lại hình ảnh,

TT Thiệu trong một lần trao tặng huân chương cho ông Hoàng Đức Nhã

Cuối cùng tôi thấy dáng chiếc máy bay đợi đón ông Thiệu, và dừng xe lại. Đại sứ Graham Martin đã đến đây bằng nẻo đường khác, vì chúng tôi không muốn tất cả các vị chức sắc này tụ họp ở cùng một chỗ và cùng bị giết chết, nếu có một cuộc phục kích. Đại sứ Martin đang chờ để nói lời từ biệt với vị tổng thống cuối cùng của đất nước mà chúng tôi ủng hộ. Tướng Charles Timmes ra khỏi xe. Ông Thiệu vươn tay nắm lấy tay tôi, nói bằng thứ tiếng Anh có giọng Pháp. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn.

Tôi thật xúc động. Biết đâu ông Thiệu chẳng có lúc ngờ rằng tôi có mặt trong chiếc xe đó để giết ông. Ông không thể nào biết chúng tôi là ai, mà chỉ có một lựa chọn là phải tin rằng người Mỹ sẽ cứu và đưa ông đến chốn an toàn. Trên thực tế, nếu chúng tôi giết ông thì cũng giải quyết được vấn đề. Phe cộng sản chỉ muốn ông Thiệu biến mất. Họ không quan tâm là chúng tôi đưa ông di tản hay cho ông 'nằm đất'. Vì vậy, nếu tôi là ông Thiệu, chắc tôi đã rất lo không biết người đàn ông lái xe này đưa mình đi là ai. Nhưng ông cảm ơn tôi. Tôi không nói gì, nhưng tự hỏi có phải ông cám ơn vì 55,000 người Mỹ đã bỏ mình ở VN? Những ý nghĩ này tôi nhớ rõ, do luôn mang theo mình một cuốn sổ tay, và sau đêm đó, tôi viết ngay xuống những gì đã xảy ra, vì biết mình vừa sống qua những thời khắc của lịch sử.

Sau gần 50 năm giờ ôn lại việc Hoa Kỳ đưa ông Thiệu ra khỏi VN lúc đó, ông có những suy nghĩ gì?

Frank Snepp: Phải nói tôi mãi bị ám ảnh với dằn vặt và hối tiếc. Suy nghĩ lúc đó của Đại sứ Martin, và của Ngoại trưởng Henry Kissinger là sự biến đi của ông Thiệu sẽ giúp họ có được một thỏa thuận với phe cộng sản. Họ tin như vậy bất kể việc Võ Văn Ba, điệp viên giỏi nhất của VNCH, người mà tôi đích thân tiếp xúc, đã cảnh báo họ hai lần, trong hai luần lễ trước đó, rằng phe cộng sản sẽ không thương lượng gì cả, mà sẽ tiến chiếm Sài Gòn kịp để ăn mừng sinh nhật Hồ Chí Minh. Họ bị đối phương lừa ngay từ đầu và tin kẻ thù hơn tin chính người của mình.

Điều này có nghĩa gì? Việc khăng khăng ôm lấy ý tưởng sẽ đạt được một thỏa thuận với Bắc Việt sau khi đưa ông Thiệu ra khỏi VN, đã khiến đại sứ Martin cảm thấy không cần phải có ngay một kế hoạch lớn để di tản một cách có trật tự những người Việt đã làm việc với và trung thành với Hoa Kỳ. Đại sứ đã trì hoãn kế hoạch đó cho đến những phút cuối hoảng loạn.

Chỉ vài giờ sau khi ông Thiệu ra đi, Henry Kissinger nói chúng ta sẽ có ba tuần để tiếp tục sơ tán, rồi sẽ có các cuộc đàm phán, sau đó chúng ta sẽ có một chính phủ liên minh. Graham Martin cũng tin như vậy. Điều đó điên rồ, và rất nhiều người Việt Nam tôi biết đã phải trả giá cho sự điên rồ đó bằng mạng sống của họ. Nhiều người bị giam giữ, nhiều người khác bị giết chết, kể cả đặc vụ giỏi nhất mà chúng tôi có. Nỗ lực đưa ông Thiệu rời VN là một trong những công tác nguy hiểm nhất của CIA ở Việt Nam, nhưng nó là điều vô nghĩa, mà chỉ củng cố cho ảo ảnh là chúng tôi vẫn còn nhiều thì giờ để hành động.

Tôi còn nhớ rõ cảnh ông Thiệu ra khỏi xe bước về hướng máy bay tối hôm ấy. Đoàn tùy tùng của ông làm theo, và tôi cũng ra khỏi xe. Đạn và tên lửa vẫn bay vèo vèo dọc theo vành đai thành phố. Đại sứ Martin không nói gì với ông Thiệu ngoài lời từ giã. Và khi ông Thiệu mất hút vào lòng máy bay, ông đại sứ thình lình bước xuống khỏi thang máy bay, rồi cúi người, nắm lấy chiếc thang (ramp), dựt băng nó ra khỏi chiếc máy bay. Tôi chạy đến hỏi tôi có thể giúp gì ông được không. Không! không! Ông xua tay.

Frank Snepp

NGUỒN HÌNH ẢNH,FRANK SNEPP'S BOOK

Chụp lại hình ảnh,

Frank Snepp nhận huy chương trong thời gian phục vụ ở VNCH

Graham Martin

NGUỒN HÌNH ẢNH,BETTMANN

Chụp lại hình ảnh,

Graham Martin là đại sứ Hoa Kỳ cuối cùng tại VNCH bước lên trực thăng rời thành phố Sài Gòn

Tôi nhớ đã nghĩ hình như những gì vị đại sứ Mỹ đang làm là xé đứt chúng tôi khỏi tất cả những gì đã trói buộc nhau trong quá khứ. Ông vừa từ biệt vị tổng thống mà Hoa Kỳ đã ủng hộ trong 5, 6 năm. Mọi hình ảnh trong tôi đến giờ còn rất sống động. Đại sứ Martin lúc đó đeo kính gọng sừng. Trông ông giống như một giáo sư, chứ không giống một vị đại sứ đã chủ trì một trong những khoảnh khắc xấu hổ lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, và chắc chắn là của lịch sử VNCH. Tôi hỏi đại sứ còn cần tôi làm gì nữa không. Ông nói không. Xong rồi. Xong rồi. Xong rồi…

Bài do nhà báo tự do Tina Hà Giang và người quay phim Dân Huỳnh thực hiện cho BBC. Mời quý vị đón xem bài tới về điệp vụ mà Frank Snepp cho là quan trọng nhất của CIA ở Việt Nam trước 1975.