Nguời đi, linh hồn ở lại…
Chúng tôi
chọn những ngày cuối năm để leo lên ngọn đồi lịch sử Charlie, bởi vào lúc này
thời tiết không quá khắc nghiệt để lần mò được đến nơi. Mang theo trong chuyến
đi, những thứ quan trọng nhất là rượu, hoa và nhang: quà cho những người mà thế
hệ chúng tôi chưa từng biết mặt.
Máu xương
người Việt…
Khác với việc thắp nhang ở nghĩa trang quân đội Biên Hòa, nay nằm trong địa phận
tỉnh Bình Dương, đường đi nghĩa trang không khó nhưng lại phải chịu sự dòm ngó
và hạch hỏi của nhóm gác cổng do công an địa phương cắt đặt, còn đường đi đến đồi
Charlie chỉ có núi rừng, vài tấm bảng chỉ đường phủ đầy bụi đỏ. Thi thoảng trên
đường có bắt gặp vài người dân tộc Jarai hay Sedang.
Thầy An Trú, đến từ Huế, đang thắp nhang và cầu nguyện cho những linh hồn trên ngọn đồi Charlie
Charlie là một chóp đồi cao nằm giữa ba huyện Sa Thầy, Đắk Tô và Ngọc Hồi, thuộc
tỉnh Kon Tum. Đường đi đến đó cheo leo và trắc trở. Chúng tôi đoán là trước năm
1975, hầu hết cuộc chuyển quân đều dựa trên không vận mới có thể nhanh và an
toàn. Người Việt trong vùng gọi là Sạc-Li, dựa theo âm tiếng Anh, mà trong chiến
tranh Việt Nam, cứ điểm cao 900m so với mặt nước biển được quân đội đặt tên, tạo
thành tuyến phòng thủ và quan sát khu vực ngã ba Đông Dương. Nơi đây còn là
vùng bảo vệ cho sân bay quân sự Phượng Hoàng và bản doanh bộ Tư lệnh Hành quân
Sư đoàn 22 Bộ binh ở Tân Cảng của miền Nam.
Việc đặt tiểu
đoàn 11 nhảy dù Quân lực Việt Nam Cộng Hòa trấn giữ ở đồi Charlie là một sự khó
chịu vô cùng đối với quân Bắc Việt, vì mọi cuộc chuyển quân ở ngã ba Đông Dương
hay từ Bắc vào, qua ngã này, đều có thể bị phát hiện. Cho nên, trong cuộc tổng
tiến công năm 1972 của quân đội Bắc Việt, cùng với một phần của Mặt trận Giải
phóng miền Nam, đồi Charlie là mục tiêu cần phải bị xóa sổ. Cái gai cần phải nhổ
cho đường tiến quân thuận tiện từ Tây Nguyên xuống đồng bằng miền Nam.
![https://nhacsituankhanh.files.wordpress.com/2021/02/2-tuankhanh.jpg?w=720](file:///C:\Users\phuoc\AppData\Local\Temp\msohtmlclip1\01\clip_image004.jpg)
Nhóm đi viếng chụp hình lưu niệm trước
ngã ba đường – một bên là đồi Charlie cứ điểm 1015 và một bên là cứ điểm Delta
1049
Mùa hè 1972, người ta gọi đó là mùa hè đỏ lửa. Đỏ lửa là bởi sự nóng bức của
thiên nhiên, cộng thêm súng đạn bay khắp nơi trong một cuộc tương tàn nhân danh
giải phóng của chủ nghĩa cộng sản. Không có số liệu chính xác nào nói về thương
vong của cả hai bên ở đồi Charlie, nhưng dựa trên phần sử liệu được công bố thì
phía Việt Nam Cộng Hòa có tiểu đoàn 11 Song kiếm Trấn ải (tạm tính khoảng hơn
600 người) đối đầu với quân của sư đoàn 320 Bắc Việt (tạm tính khoảng gần hơn
7,000 người), chưa kể phía lực lượng Mặt trận Giải Phóng Miền Nam không được
công bố, thì con số ít nhất thiệt mạng sau khi máy bay B-52 bỏ bom rải thảm tái
chiếm, những thanh niên Việt Nam của cả hai bên thiệt mạng, ít ra cũng phải là
4,000 đến 5,000 người trong trận đó.
Điều đó, có nghĩa rằng chuyến đi mất gần ba tiếng di chuyển lên đến đỉnh đồi của chúng tôi, nơi đâu cũng có máu xương người Việt. Từng viên đá, từng khúc quanh, từng ngọn cây… chắc đều giữ lại phần bí mật nhất chưa bao giờ được kể lại về số phận không chỉ của từng con người, mà của một dân tộc phải chịu điêu linh vì cuộc chiến tranh màu lý tưởng cộng sản.
Ngọn đồi
Charlie xanh mướt và lặng lẽ giữa thông xanh, trời mây và gió se sắt lạnh. Đầu
ngõ vào cầu treo dẫn đến chân đồi, chính quyền địa phương đến hôm nay cũng chưa
dám ghi rõ ràng về cuộc chiến này, mà chỉ đơn giản là “Di tích lịch sử của điểm
cao 1015 Charlie và 1049 Delta” – khác với giọng điệu thường đắc thắng và kiêu
ngạo sau 1975, khi mà những di tích thường có thêm các tấm bia ngợi ca sự anh
dũng của quân đội Bắc Việt. Nhưng ở Charlie, mất mát quá lớn có thể là điều nhà
cầm quyền ngại ngùng không muốn nhắc tới. Hàng năm không chỉ có những chuyến xe
từ Bắc vào Charlie để viếng người thân sinh Bắc tử Nam, mà chính người miền Nam
đứng trên ngọn đồi ấy cũng ngậm ngùi: Ai, điều gì… đã xô đẩy khiến cho máu
xương Việt Nam chia lìa và chôn vùi thảm khốc đến vậy?
Đường dẫn vào chân đồi Charlie với tấm bảng do nhà cầm quyền dựng nên nhưng mô tả sơ sài
“Đi thăm ông Trung tá Bảo à?”
Chúng tôi đi xe máy, sáu người chở nhau và tận dụng mọi sức lực tay chân để có
thể đến đỉnh đồi, trước khi trời sụp tối. Có đoạn phải vừa nổ máy xe, vừa đẩy,
có đoạn vứt bớt đồ lại vì quá mệt, mang vác không nổi. Đoạn đường vừa tạm hết lầy
sau mùa mưa, lại khô, trơn và nhiều ổ gà và đá vụn. Mọi người trong đoàn có lúc
mệt đến mức hoa mắt, tay chân bủn rủn, thở không được vì không khí ngày càng
loãng. Anh B., người khỏe nhất trong nhóm, có lúc đứng lại chắp tay và cầu nguyện
“Đã đến được đây, mấy anh phải giúp tụi em đến nơi thắp hương mời rượu cho mấy
anh”.
Đã 45 năm rồi.
Những ngôi mộ, nếu có, thì giờ cũng đã um tùm cỏ lau. Thịt xương cũng đã là rêu
bụi. Chiến địa đã trở thành rừng xanh bao phủ trên núi, ôm kín mọi nỗi lòng. Đó
là chưa nói nhiều thế hệ đã đi qua, không biết, hoặc bị tuyên truyền bóp méo
tin tức về những người lính Việt Nam Cộng Hòa ở đây. Vậy mà mấy lần, gặp một
người Jarai hay Sedang, thấy chúng tôi hồng hộc thở trên đường, họ cười thân
thiện và hỏi “đi thăm ông Trung tá Bảo à?”.
Lạ lùng. Sao
họ lại biết Trung tá Bảo nhỉ? Thậm chí bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ Trần Thiện
Thanh có tên Người ở lại Charlie cũng không nhắc gì về tên của người chỉ huy tiểu
đoàn Song kiếm Trấn ải này. Dù sau khi tử trận ở Charlie, Trung tá Nguyễn Đình
Bảo (1936-1972) được truy phong đại tá, nhưng dân trong vùng vẫn nhớ về một vị
Trung tá, giữa hàng ngàn người đã gửi lại hình hài ở nơi này.
Người ở lại
Charlie
Trận chiến Charlie diễn ra trong một tuần, dữ dội. Quân đội Bắc Việt được điều
động tiến vào Nam, số trang bị và nhân lực được kể là gấp sáu lần quân Việt Nam
Cộng Hòa trấn giữ. Một người lính miền Nam phải chống cự với 6-7 người lính miền
Bắc. Pháo kích và tiến công biển người diễn ra cấp tập trong ba ngày đầu. Đạn
pháo kích đã khiến Trung tá Nguyễn Đình Bảo tử trận vào ngày thứ hai
(12-4-1972), các chỉ huy nối nhau thay quyền kiểm soát cũng tử trận liên tục.
Không chỉ tấn
công mà mục tiêu của sư đoàn 320 còn là tiêu diệt cho được tiểu đoàn Song Kiếm
Trấn Ải (theo nhà văn Phan Nhật Nam thì sau trận đồi Charlie, tiểu đoàn này mất
400 quân nhân) nên quân Bắc Việt bao vây và chặn đường mọi ngã. Thậm chí súng
phòng không Bắc Việt còn được chuẩn bị để ngăn không cho trực thăng tiếp viện.
Sau khi không còn đạn dược và lương thực, những quân nhân Việt Nam Cộng Hòa còn
lại đã rút lui, nhường đường cho tốp máy bay B-52 bỏ bom hủy diệt toàn bộ phần
Sư đoàn 320 đang tràn lên ở đây. Charlie phút chốc thành bình địa, kể cả những
bộ đội từ Bắc vào, cho đến những thân xác còn nằm lại của những quân nhân Việt
Nam Cộng Hòa.
Mọi nỗ lực tấn
công hao tổn về con người và súng đạn của phía quân chính quy Bắc Việt hoàn
toàn thất bại. Có lẽ vì vậy mà trong wikipedia Việt ngữ nói về Sư đoàn 320, chiến
sử Charlie đã không được ghi lại cũng như cũng cố ý không nhắc tới, trong các mục
viết ca ngợi danh tiếng của Sư đoàn này.
Nói về trận
đánh đó, vùng đất đó, nhà văn Phan Nhật Nam có viết trong bài Người ở lại
Charlie: “Bi kịch không riêng đối với những người lính Tiểu Đoàn 11 Dù, qua lần
đi khuất của Cố Đại Tá Nguyễn Đình Bảo – Nhưng cũng là bi kịch của mỗi thân phận
Người Miền Nam hiện thực qua hy sinh xả kỷ của Người Lính, sự chịu đựng âm thầm
của Người Vợ-Đứa Con Người Lính. Nỗi Đau kia hằng mới vì Nỗi Đau Luôn Là Nỗi
Đau Chung, cùng với những dấu tích kỳ diệu miên viễn của Tình Yêu trong đời sống
trần thế giới hạn của nhân sinh”. (trích)
Cuối năm
1972, quân đội Việt Nam Cộng Hòa có tổ chức dựng bia tưởng niệm trên đỉnh đồi để
tưởng các quân nhân đã hy sinh trong cuộc chiến, và ghi nhớ nơi tử trận của Đại
tá Nguyễn Đình Bảo. Nhưng rồi sau 1975, chính quyền địa phương theo lệnh từ Hà
Nội đã cho đập phá tất cả. San bằng mọi thứ. Nhưng đáng ngạc nhiên, là chính
nhà cầm quyền Bắc Việt cũng không hề dựng bất kỳ bia tưởng niệm nào cho hàng
ngàn người lính của họ đã thiệt mạng ở nơi này.
Mãi cho đến
giữa thập niên 1990, những đoàn thân nhân từ miền Bắc vào để viếng, nơi con em
của họ đã để lại tuổi xuân trên ngọn đồi Charlie mới góp tiền cùng nhau dựng một
bàn thờ, hương khói. Còn về những người miền Nam, không biết ai đó đã ùn một đống
đất, tựa như một gò nhỏ, hay có thể là một nấm mộ tượng trưng cho những ai lên
thắp hương cho Đại tá Nguyễn Đình Bảo và những quân nhân Việt Nam Cộng Hòa. Và
dù rất khiêm tốn, không có bia hay chữ ghi chú nào, nhưng mọi người đều biết nếu
thắp nhang cho những người miền Nam, thì đến đó.
Từ đỉnh đồi Charlie nhìn bao quát xuống phía dưới. Tháng Tư năm 1972, hàng ngàn quân Bắc Việt giấu mình để từ đó tấn công lên đỉnh đồi
Giải oan
cho cuộc biển dâu này
Khi cả nhóm loay hoay trên ngọn đồi, lúc chiều xuống đậm rồi, vẫn không biết là
nơi nào để hướng đến, thì chính một người trẻ tuổi địa phương bất ngờ có mặt xuất
hiện trên đó chỉ giúp, “nơi của ông Bảo”, hay nơi để viếng những người cùng ông
ngã xuống, cũng vậy.
Hương bay
theo gió, những cánh hoa vàng phất phơ trên cỏ. Tôi chợt nhớ đến phần cuối
trong Đồi gió hú của Emily Bronte, rằng “dưới những cành hoa phất ấy, những người
nằm dưới nấm mộ ấy có thật sư yên nghỉ không?”. Không có ai trả lời tôi suy
nghĩ đó, chỉ có tiếng gió rít qua từng hồi như tiếng thở than.
Con đường xuống
núi nguy hiểm và khó khăn hơn cả lúc đi lên, vì chung quanh là bóng tối, đường
lầy với cát khô và đầy khúc quanh đốc xuống thẳng đứng. Nhưng bên cạnh chuyện
việc lo lắng đi ra, ai cũng mang theo một cảm giác kỳ lạ. Trận chiến Charlie lại
sống động như mới hôm qua, những người Việt Nam nổ súng vào nhau như vẫn còn
nghe tiếng đạn bay. Rừng núi âm u như vẫn chực chờ những cái chết vô định.
Chúng tôi cảm nhận được hết mọi thứ và ngồi lại, kể với nhau khi ra đến bên
ngoài.
Ký ức thường
rồi dần sẽ phai mờ, sự khốc liệt của chiến tranh, máu và nước mắt rồi cũng khô
cạn. Nhưng anh hùng tử, khí hùng bất tử, cái chết vì chính nghĩa bảo vệ miền đất
tự do của những thanh niên miền Nam Việt Nam quyết bảo vệ vùng đất của mình vẫn
được nhớ đến, vẫn phảng phất trong hương gió núi vùng Dakto, trong lời hát, bất
ngờ hiện ra vào chiều sẩm tối ở đồi Charlie, khiến chúng tôi gai người – sự
linh thiêng của núi sông là đây, của cha anh là đây, của nghịch cảnh tương tàn
vì tham vọng cơ đồ là đây.
V., một người trong nhóm thắp hương trên đỉnh đồi vào lúc chiều tà, từng người trong nhóm đi viếng đều có lời cầu nguyện riêng của mình trong phút giây thiêng liêng đó
Đi trong đoàn có hai sư thầy trẻ, vừa là bạn tín ngưỡng, vừa là người đồng chí
hướng. Nhang được đốt lên, hoa được đặt xuống mặt đất bằng. Chai rượu trắng được
rót xuống cùng những lời cầu nguyện khác nhau. Anh V., đứng thẳng dáng gầy, tay
chắp nhang ngang mày im lặng. Sự tôn nghiêm của anh làm hơi rượu như nồng hơn,
sẻ chia như những vần thơ của Tô Thùy Yên:
Ta về như
lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chén rượu hồng đây xin rót xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này
Giờ thì
không có ai là kẻ thù, cần diệt trừ và không có nơi chốn nào, cần phải bị giải
phóng. Chỉ có những con người nằm lại với nhau, xương thịt nằm lại trên cùng một
mảnh đất, cùng ngửa mặt lên bầu trời đêm của ngọn đồi Charlie để thấy thương
đau là tên gọi chung của tất cả. Tất cả thịt xương Việt Nam đã đến, đã hư
không, chỉ còn linh hồn ở lại.
Chắc chắn rồi
chúng tôi sẽ trở lại, rót rượu cho mọi người, không phân biệt là ai. Vì như có
một lời hứa âm vang trong tim với những con người đã đến, thân xác ra đi nhưng
linh hồn mãi mãi ở lại Charlie. Những người anh em Việt Nam đã chết trên đất nước,
đem lại những điều quý giá. Có những người dạy cho thế hệ sau biết chính nghĩa
quốc gia là gì, và có những người lại dạy cho chúng tôi biết cuộc tương tàn ấy
đau đớn thế nào trong tham vọng chủ nghĩa.
Tháng
12-2020